| Tâm Sự Thầy Đặng Trần Dư , hiệu trưởng 
			trường QGNT 1969-1970 gởi HSQGNT trong NGAY HOI AO XANH - 
			2006Monday, September 17, 2012 
 
 “Các em Quốc Gia Nghĩa Tử thân mến,
 
 Trước hết tôi cảm ơn các em đă cho tôi cơ hội gặp lại các em cũng 
			như các thầy cô và quư vị thân hữu chiều tối ngày hôm naỵ Tôi xin 
			được dành một hai chục phút để nói lên những cảm nghĩ của tôi cũng 
			như để nhắc nhớ tới những kỷ niệm xa xưa khi tôi c̣n được gần gũi 
			d́u dắt các em Quốc Gia Nghĩa Tử thân thương.
 
 Tôi là một quân nhân nhưng được Bộ Quốc Pḥng biệt phái ngoại ngạch 
			đi dạy học trong suốt mười hai năm ngay từ 1963 khi trường Quốc Gia 
			Nghĩa Tử mới được thành lập.
 Tôi dạy học, rồi làm hiệu trưởng tại trường Phổ Thông cho tới năm 
			1970 tôi qua làm hiệu
 trưởng trường Kỹ Thuật.
 
 Tôi c̣n nhớ năm đầu tiên đó: t́nh h́nh chánh trị miền Nam Việt Nam 
			cực kỳ rối ren, một cuộc đảo chánh do các tướng lănh chủ xướng đă 
			lật đổ chế độ của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm.Và cũng vào thời điểm này, 
			trường Phổ Thông Quốc Gia Nghĩa Tử khai giảng niên khoá đầu tiên. 
			Con đường Nguyễn Văn Thoại (nay là Lư Thường Kiệt Quận Tân B́nh) 
			trên lộ tŕnh tôi tới dạy học, hồi đó hai bên c̣n là những diện tích 
			rừng cao su chứ không san sát nhà ở hay tiệm buôn như bây giờ. 
			Trường sở vừa xây cất xong nên các bức tường c̣n thoang thoảng mùi 
			vôi, các cánh cửa và bàn ghế học sinh c̣n thoang thoảng mùi sơn.
 
 Nhưng h́nh ảnh khiến tôi nhớ nhất, không quên được đó là h́nh ảnh 
			sau này: h́nh ảnh các bà mẹ, đầu c̣n chit khăn tang màu trắng đưa 
			các em nhỏ, trai có, gái có khoảng mười ba, mười bốn tuổi đến trường 
			xin học. Đó là các em Quốc Gia Nghĩa Tử, cha các em vừa mới hy sinh 
			tại một chiến trường xa gần nào đó. Tôi đă chú ư tới vẻ mặt ngơ ngác 
			của các em cũng như đôi mắt thâm sâu và u buồn của các bà mẹ. khi bà 
			giám thị nhà trường –làm theo đúng bổn phận- hỏi về lư lịch của 
			người chồng quá cố th́ kỷ niệm bất giác đă khiến các bà mẹ sụt sùi 
			khóc. Cùng lúc đó,trên đôi mắt của bà giám thị tôi cũng thấy long 
			lanh những giọt lệ.
 
 H́nh ảnh này,khi tôi mới bước chân tới trường khiến tôi có được một 
			ư thức đầy đủ về nhiệm vụ của các giáo sư chúng tôị Bổn phận ấy 
			không phải chỉ là đơn thuần truyền đạt cho các em học sinh những 
			kiến thức phổ thông hay kỹ thuật mà chúng tôi c̣n phải biết thương 
			mến các em,cố gắng một phần nào thay thế được người cha mà ngày nay 
			các em không c̣n nữạ Do đó, theo tôi, các trường Quốc Gia Nghĩa Tử 
			phải được đặt dưới dấu hiệu của T̀NH THƯƠNG.
 
 Trường Phổ Thông, trường Kỹ Thuật,khu Nội Trú là những kiến trúc khá 
			đẹp mắt được xây cất trên một diện tích khá rộng, tiếp giáp với phi 
			trường Tân Sơn Nhất.Tôi c̣n nhớ hồi đó, các phi cơ quân sự cất 
			cánh,hạ cánh hầu như liên tục và tiếng động cơ thường làm át tiếng 
			giảng bài của các giáo sư , kế cận trường Kỹ Thuật có một ngôi nhà 
			hai tầng, tầng trên là các Văn pḥng của viện Giáo dục Quốc Gia 
			Nghĩa Tử và tầng dưới có pḥng làm việc của các cố vấn Hoa Kỳ.
 
 Quyền hành của Viện bao phủ lên tất cả mười ba trường Quốc Gia Nghĩa 
			Tử toàn quốc. Ông Viện Trưởng–bác Sĩ Trương Khuê Quan –là một nhà 
			trí thức tính t́nh hiền ḥa,đôn hậu và ông rất thiết tha với công 
			việc giáo dục các Quốc Gia Nghĩa Tử. Có lẽ v́ thấy tôi có cùng chung 
			chí hướng đó nên ông rất mến tôị Ông là thượng cấp nhưng luôn coi 
			tôi như một người bạn,và hơn thế nữa,một người em trong gia đ́nh.
 
 Bác Sĩ Quan ngày nay không c̣n nữa nhưng tôi chắc hương hồn của ông, 
			cũng như hương hồn của các cha anh các Quốc Gia Nghĩa Tử, vẫn c̣n 
			phảng phất đâu đây và luôn phù hộ cho chúng ta…như tôi đă nói ở trên, 
			tầng dưới của ṭa nhà hai tầng có pḥng làm việc của các cố vấn Hoa 
			Kỳ.
 
 Hồi đó hai bên Việt nam và Mỹ có dự tính cải tổ giáo dục, thiết lập 
			một chương tŕnh giáo dục mới có tính cách vừa phổ thong vừa kỹ 
			thuật được biết dưới tên gọi comprehensive school(tạm dịch:giáo dục 
			tổng hợp)và mười ba trường Quốc Gia Nghĩa Tử được chọn làm các 
			trường dẫn đạo(pilot schools.)Tuy nhiên với biến cố 
			1975,comprehensive schools sẽ không bao giờ có cơ thực thi trên phạm 
			vi toàn quốc.
 
 Tôi c̣n nhớ tên hai vị cố vấn trưởng do đại học Ohio cử tới làm việc 
			tại đây là Tiến Sĩ Knox và Bà Tiến Sĩ Felsinger.Đồng thời với Hoa 
			Kỳ,chúng ta cũng nhận được sự trợ giúp của một số quốc gia bạn 
			khác.Riêng trường Trung học Kỹ Thuật Quốc Gia Nghĩa Tử đă mang nặng 
			dấu ấn của những sự giúp đỡ trên. Thật vậy, tại trường này,các em đă 
			được chứng kiến những xưởng sắt, xưởng mộc,xưởng điện tử cùng các 
			pḥng học về nữ công,gia chánh được trang bị khá đầy đủ.
 
 Thế rồi năm định mệnh,năm 1975,đă đến.Thẩy tṛ Quốc Gia Nghĩa Tử ly 
			tán.Nhưng nghĩa t́nh năm xưa vẫn sống măi trong ḷng mỗi thầy,mỗi cô 
			cũng như mỗi em học sinh.Do đó hơn bốn thập niên sau chúng ta mới có 
			được cuộc gặp gỡ đầy xúc động như ngày hôm naỵCác thầy cô giờ đây 
			tuổi đă về xế chiều của cuộc đời c̣n các em học sinh đă có gia 
			đ́nh,có con đôi khi cháu nội,cháu ngoại nữạNhưng không hiểu sao, 
			chiều tối hôm nay,khi trông thấy các em, thầy cứ tưởng chừng như các 
			em vẫn c̣n là những cô bé, những cậu bé của năm xưa nên thầy đă 
			không ngần ngại vuốt tóc và xoa má của các em.
 
 Một lần nữa,thầy cảm ơn các em đă cho chúng ta có cơ hội gặp lại 
			nhaụVà với tư cách người lớn tuổi nhất,thầy xin phép được thay mặt 
			các thầy, các cô để kết luận rằng những năm tháng được sống gần gũi 
			và d́u dắt các em là thời gian hạnh phúc nhất và có ư nghịa nhất 
			trong cuộc đời đi dạy học của chúng tôị”để tưởng nhớ công ơn và sự 
			hy sinh của các người cha nên chế độ cũ thường dành nhiều ưu ái cho 
			các QGNT.
 
 Các em được theo học miễn phí tại các trường QGNT,được nuôi ăn ở tại 
			khu nội trú và một số đáng kể được gủi đi học tại ngoại quốc, nhất 
			là tại Hoa kỳ. Cuối mỗi niên học,Tổng Thống Thiệu thường đều đặn tới 
			chủ tọa lễ phát thưởng và phu nhân của ông đă hoan hỉ nhận danh hiệu 
			“mẹ nuôi của các QGNT.” Phần thưởng danh dự thường là một chiếc xe 
			đạp do chính ông Tổng Thống vui vẻ traọVà trước khi trao, thường có 
			một màn biểu diễn ngoạn mục : ông Thiệu leo lên chiếc xe rồi đạp một 
			ṿng quanh hội trường trước những tràng vỗ tay nồng nhiệt của cử tọa 
			gồm nhiều Bộ trưởng,Tướng lănh và Công chức cao cấp.
 
 Thế rồi tháng tư 1975,quân đội Việt nam Cộng Ḥa tan ră,chế độ miền 
			nam cáo chung, trường QGNT ngưng hoạt động v́ chế độ mới hạ lệnh các 
			công chức của chế độ cũ không được bỏ nhiệm sở nên,không muốn phạm 
			tội đào nhiệm,một số đông các giáo sư-những người không vượt biên 
			được,vẫn hàng ngày phải tới trường dù tại đây không c̣n bóng dáng 
			một học sinh nàọ
 
 Chúng tôi phải tham dự những buổi học tập chánh trị điều khiển bởi 
			hai chị cán bộ đến từ một mật khu gần Saigon và được Đảng giao trọng 
			trách tiếp quản nhà trường Lúc nàu đây mọi người đều hoang mang 
			không biết tương lai ḿnh sẽ ra saọRiêng tôi,với cấp bậc Trung tá 
			quân đội Việt Nam Cộng Ḥa,tôi nghĩ ḿnh sẽ không thể nào có một chỗ 
			đứng trong xă hội mới và chỉ c̣n chờ ngày lên đường đi học tập cải 
			tạọ
 
 Tôi đă bị di chuyển qua nhiều nhà tù cải tạo,bắt đầu tại miền Nam 
			rồi sau đó qua miền bắc.Sau năm năm,tôi được trả tự dọTôi đă không 
			khỏi ngạc nhiên khi thấy ḿnh có thể hội nhập được vào xă hội mới 
			và,hơn thế nữa,những năm tiếp theo sống tại Saigon có thể nói là khá 
			thoải máị
 
 Tôi đă tới thăm trở lại trường QGNT năm xưạ Ngày nay trường mang tên 
			mới là Lư Tự trọng và thâu nhận con các liệt sĩ của Quân đội Nhân 
			Dân.
 Tôi chỉ c̣n có thể đứng ngoài để nh́n và,ḍ hỏi tin tức,tôi được 
			biết con các liệt sĩ vẫn tiếp tục ăn ở tại khu nội trú nhưng trong 
			những điều kiện không bằng các QGNT ngày trước.Ngày nay, các em phải 
			vừa học,vừa lao động,thí dụ chăm sóc vườn rau sau khu nội trú để có 
			thêm rau cải thiện những bữa ăn. Trông thấy bóng dáng những em nhỏ đó 
			thấp thoáng tại cổng trường Lư Tự Trọng tôi đă có suy nghĩ ǵ? Cha 
			các em là thành phần của một quân đội đối nghịch với quân đội Việt 
			nam Cộng Ḥa trong một cuộc chiến đẫm máu kéo dài hai thập niên. 
			 Nhưng sao sự xuất hiện của các em không gây một chút ác cảm nào 
			trong tôỉ Trái lại đă có một sự thương cảm nào đó khi tôi nghĩ rằng 
			- giống như các QGNT ngày trước – các con liệt sĩ là những đứa trẻ 
			bất hạnh sớm mất đi t́nh thương của người chạCác em chỉ là nạn nhân 
			vô tội của một cuộc chiến do những người lớn – nhân danh những lư 
			tưởng này nọ- gây ra . Tôi mong rằng với thời gian, những thù hận ngày trước sẽ tiêu tan, 
			nước Việt Nam vĩnh viễn sống trong ḥa b́nh, người Việt nam vĩnh 
			viễn sống trong t́nh tương thân tương áị Để trong tương lai không 
			c̣n có nữa những em nhỏ bất hạnh mang những tên gọi tương tự như 
			“quốc gia nghĩa tử”
 
 Thầy HT Đặng Trần Dư
 
 
    		 
 
  
 
 Nghề tay trái Cô Ḥang thị Lộc - QGNT
 Mỗi người chúng ta có một nghề chính, nó tạo nên sự nghiệp của chúng ta. Ngoài 
ra c̣n có một hay hai nghề phụ, “nghề tay trái”, đôi khi vài ngươi có rất nhiều 
nghề tay trái. Trong vài ḥan cảnh, nghề tay trái trở thành nghề tay phải, khi 
nghề chính hết thời. V́ hoàn cảnh xă hội hay tai nạn dủi do, tay phải bị gẫy th́ 
tay trái được thay thế để cầm dao cầm kéo.
 
 Tôi xin kể vài thí dụ của chính tôi để các bạn trẻ nghe. Nghề phụ của tôi bắt 
đầu từ những kinh nghiệm làm việc. Từ khi c̣n nhỏ đi chạy giặc tây và học trường 
làng, tôi đă đươc thày giáo nhờ làm thứ này thứ khác, gom bài chấm bài của học 
sinh cùng lớp. Có lẽ là đứa trẻ bạo dạn nhất lớp, không dụt dè, e thẹn. Con bé 
được thầy giáo nhờ giúp chỉ bạn này làm tóan, giúp bạn kia tập đọc, giúp bạn 
khác viết tập. Tôi vẫn c̣n nhớ rơ khi tôi cầm tay bạn hướng dẫn từng nét chữ, 
tập viết từng con số, tập viết từng nét chữ Hoa, A, B, C…… và dạy các bạn làm 
tóan cộïng-trừ, nhân-chia. Cứ thế tôi đă trở nên mạnh dạn hơn, và tự tin nơi 
ḿnh. Lên đến trung học, mỗi lơp lại co bầu bán trưởng lớp, phó trưởng lớp và 
các đội trưởng, tôi cũng chẳng từ nan một chức vụ nào và nó cũng giúp tôi về 
sau, khi trưởng thành, lúc gập các ḥan cảnh khó khăn, như sau 1975 , nơi trại 
tị nạn Indonesia, va lúc khởi đầu cuộc sống định cư nơi đất Mỹ.
 
 Đến năm Đệ lục, tôi ngẫu nhiên trở thành cô giáo nhỏ bé, day kèm ba người con 
của ông bà chủ tiệm may gần nhà. Cũng nhân dịp này tôi học thêm nghề may quần 
áo. Khi c̣n bé tôi thích làm các búp bê bằng cành cây dâu tằm và may quần áo cho 
búp bê của tôi. Tôi may quần áo cho chính tôi khi rảnh rỗi. Chẳng bao giờ tôi 
nghĩ có lúc nào tôi phải kiếm cơm gạo bằng nghề may. Đến năm đệ tam th́ tôi dạy 
lớp b́nh dân buổi tối cho những người lớn đang đi làm mà muốn học thêm v́ có 
bằng tiểu học th́ các công chức này được thăng ngạch trật. Tôi không nghĩ tôi sẽ 
trở thành một cô giáo. Trong gia đ́nh mọi người đều cho tôi một ư chí và gương 
mẫu là học lên cao để thành một bác sĩ, dược si. Dạy học chỉ là cái bàn đap giúp 
tôi sống tự lập và tiến thân. Khi đậu trung học rồi, tôi và vài bạn bè mở một số 
lớp tư thục, gồm có một lớp nhất, lớp luyện thi đệ thất, và một lớp mẫu giáo với 
mục đích co tiền dể tiếp tục học dược. Chẳng bao lâu, tôi sang lại cho day cho 
ban. Tôi quyết định dọn vào Đại Học Xá Trần Quư Cáp ở và tiếp tục học dược. Để 
có tiền chi tiêu tôi dạy một số giờ cho các trường tư thục Đạt Đức và Trường 
Sơn. Năm 1963 tôi được tuyển vào dạy khế ước trường công lập Nguyễn Đ́nh-Chiểu, 
Mỹ-Tho. Để được thuận tiện cho viêc học dược, năm 1966 tôi xin thuyên chuyển về 
QGNT sàig̣n và gia nhập đại gia đinh QGNT. Lúc dó có thầy T.K.Quan và Thày 
B.T.Chi chọn tôi vào dạy trường Phổ Thông. Đến năm 1969, tôi được chuyển vào 
Trường Tổng-Hợp làm phụ tá thầy Hiệu Trưởng Trần Ngọc Hồ. Với chức vụTổng Giám 
thị và thăm nom các nữ sinh Nội Trú. Tôi chỉ phụ trách dậy một lơp tóan và 2 lớp 
English. Nhờ vậy thời khóa biểu đi hoc của tôi đươc thích nghi hơn. Khi lập gia 
đ́nh th́ nhà tôi vẫn khuyến khích tôi đi học. Nhưng rồi thời cuộc, chiến tranh 
mỗi ngày một gia tăng, chồng tôi phải động viên vào Thủ Đức. Phải lo cho con 
cái, tôi bỏ trường dược va trở thành cô Giáo chính thức, một nghề mà tôi vẫn 
thích từ thời c̣n bé, 11, 12 tuổi. Thế là ư chí trở thành một dược sĩ bất thành. 
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà!
 
Khi đặt chân đến trại tị nạn Galang vào tháng bảy năm 1980, th́ tôi lại dùng 
nghề tay trái để kiếm tiền tiêu mà không phải trông chờ vào tiền họ hàng bên Mỹ 
giúp đỡ. Tôi mượn được 100 đô la để mua một chiếc máy may Singer, đạp chân, kiểu 
xưa và chiếc đèn măng xông, bắt đầu nhận sửa đồ và sau là may luôn quần áo. Hai 
vợ chồng tôi học luôn cả may veston, complet. Chồng tôi đến Ontario với bộ 
complet tự tay may lấy, không đẹp nhưng cũng coi được. Trong ngày đầu định cư, 
thay v́ đi nhận đồ may tại các shop may, giá 1$00 hay 2$00 một áo, th́ tôi đi 
làm cho tiệm bán đồ áo cưới của Mỹ, lương cao lại nhàn nhă. Lại có thời giờ học 
thêm, lấy bằng A.A tai College gần nhà và một văn bằng sư phạm day nghề tại Đại 
học Long Beach. Cũng nhờ đó mà tôi thi vào School District và trở lại nghề dậy 
học ở High school. Nhờ nghề tay trái đă giúp tôi trở lại nghề chính, mà không phải lao đao lận đận, 
mỗi khi gặp những đổi thay trong đời sống.
 
 Nhân dịp họp mặt Quốc Gia Nghĩa Tử , thầy tṛ chúng ta ai cũng đă trải qua bao 
nhiêu gian truân. Cuộc sống có mấy ai lúc nào cũng yên ổn, không đổi thay. Nhất 
là xứ Mỹ lại rất thay đổi, kinh tế lên xuống, dân chúng đổi tiểu bang. Mỗi chúng 
ta nên dự trữ sẫn một nghề tay trái. Tôi nghĩ đến những gia đ́nh, chồng tách vợ 
ly ( technician, assembly), khi gập kinh tế xuống dốc, hay những bà những cô 
đang sống bằng nghề nail tóc, không biết nghề này phồn thịnh đến bao giờ. Mà 
chưa có ai nghiên cứu về ảnh hưởng của hóa chất trong nghề nghiệp đến các bào 
thai trong bụng các thợ nail; v́ tôi dậy học, đă thấy khá nhiều trẻ nhỏ Việt 
sinh ở Mỹ, phải xếp vào các lớp special education./.
 -------------------------------------------------
 
 
     |  | 
			CÔ ĐỖ DƯƠNG CHI 
			Về những giúp đỡ của cô Dương Chi và Hoàng B́nh Hải trong ban xă hội 
			năm lớp 11 và 12 th́ lúc đó tôi tưởng học sinh nào cũng được ưu đăi 
			như vậy nên không để ư các chi tiết. Sau này có cơ hội hỏi lại các 
			bạn học th́ chỉ ḿnh tôi được nâng đỡ khác thường.
 
 Năm lớp 9 lớp 10 tôi trải qua lứa tuổi bất b́nh bất măn, lại chung 
			đụng va chạm với những thành phần rất khó trị của xă hội ... kết quả 
			là tôi cũng đua đ̣i phá phách và bị cấm túc và đuổi học nhiều lần 
			.... Cách đây không lâu sau đại hội QGNT 2003 tôi kể có gặp thầy 
			Thiệu, mẹ tôi mới nhắc chuyện xưa khi tôi bị đuổi học bà có vào gặp 
			thầy Thiệu năn nỉ giảm bớt h́nh phạt kỷ luật, thầy Thiệu có an ủi mẹ 
			tôi và bà tin lắm:
 
 - Bà đừng lo, cứ về đi, thằng này nó phá như vậy, nó sẽ biết tự lọ
 
 Tất cả những chuyện đó mẹ tôi giữ kín cho tới giờ. Tôi chỉ nhớ là 
			sang năm lớp 11 và 12 th́ thầy Do cho tôi mượn sách toán về học thêm. 
			Cô Dương Chi và Hoàng B́nh Hải trợ cấp cho tôi tiền đóng học phí 
			luyện thi Toán Lư Hoá Phục Hưng, và c̣n cho tôi một chiếc xe đạp rất 
			tốt để đạp đi học kèm. Nhưng khi đi học Phục Hưng th́ hầu hết có bác 
			Phát và Nghiêm Văn Minh lái xe gắn máy tới chở tôi đi ké nên xe đạp 
			c̣n mới nguyên khi tôi đi Đài Loan.
 
 Chi tiết tôi chỉ biết có vậy nên khó mà viết thành bài văn dù trong 
			ḷng biết ḿnh được chiếu cố thọ ân rất đặc biệt, nhưng Hoàng B́nh 
			Hải tới nhà tôi chơi thường xuyên và trả lời nhiều thắc mắc câu hỏi 
			trong những năm thi đó.
 
		  Đồng thời hai năm này có cha cố Trần Học Hiệu kèm tôi về nhiều 
			phương diện kể cả tư chất tổ chức lănh đạo đoàn ngũ hoá huấn luyện 
			thiếu nhi ...
 Thân,
 OPham
 
			---------------------------------------- 
			CÔ CAO KIM NƯƠNG Cho Phượng kể ké một chuyện về cô Kim Nương(dạy 
			nhạc lớp 7) và thầy Đức (dạy Việt Văn lớp 8) nhe. 
 Cô Kim Nương:
 
 Phượng nhớ cô có giọng nói thật trầm ấm, dịu dàng và nụ cười nhu ḥa, 
			e ấp. V́ mê cô và muốn..lấy ḷng cô, cả lớp Phượng năm đó đồng ḷng 
			chưng kiếm hoa tươi để chưng lên bàn cô mỗi khi có cô dạy! Thuờng 
			th́ hoa dại thôi nhưng có lần một đứa đem vào hoa hồng, cô nh́n hoa, 
			cười tươi hơn cả hoa và khen hoa đẹp quá. Xong cô cầm hoa lên...ngắt 
			ra một cánh rồi đưa lên miệng cắn!
 Phượng nhớ cả lớp ngẩn ngơ nh́n 
			không hiểu tại răng mà cô mần kỳ rứa! Thấy vẻ chưng hửng của tụi 
			Phượng, cô nhẹ nhàng giải thích rằng nh́n hoa cô chợt nhớ hồi nhỏ 
			lúc ở Đà Lạt, cô hay ngắt và ăn hoa hồng trên đường về nhà sau khi 
			tan trường. 
		   Phượng nhớ có đứa hỏi hoa có ngon không cô th́ cô bảo 
			hoa hồng ngọt lắm! Phượng nghe và thèm quá, chỉ mong có hoa hồng để 
			ăn thử cho biết. Sau đó cô nói một câu nghe thật cảm động và thuơng 
			ơi là thuơng, cô bảo: "Tội nghiệp mấy em quá, trời nóng như vầy mà 
			mấy em phải ngồi yên dưới đó, cô được đi lại trên bục này, và có thể 
			đi qua đi lại thật thoải mái. 
		   C̣n các em chắc là buồn ngủ và mệt mỏi 
			lắm phải không?" Cô như vậy hỏi ai mà không thuơng? Khi cô mất, 
			Phượng có đi đám tang cô ở nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi,và nhóm HS TH 
			hát bài "Hè Về" cô dạy v́ Mẹ cô yêu cầu hát bài ǵ đó cô đă dạy để 
			tiễn cô.. Bài hát được hát trong những tiếng nức nở, rời rạc thật 
			buồn v́ tiếc thuơng cô. 
 Thầy Đức
 
 Phượng nhớ thầy hay la mắng học tṛ về cái tội viết chữ bừa băi, đứa 
			nào viết bê bối thầy bắt "sổ" cả trăm lần một câu nào đó để chữ viết 
			được nắn nót hơn. Một hôm sau khi đưa bài lại cho Hiến (một nam sinh 
			nổi tiếng phá phách và hay diễu cợt, khôi hài trong mọi chuyện) thầy 
			bảo Hiến phải "sổ" cho thầy 100 lần câu ǵ đó, Hiến cứ tửng tửng bảo 
			"thưa thầy em không biết xổ, thầy chỉ em xổ đi thầy!" khi cả lớp bắt 
			đầu cười hinh hích, Hiến c̣n chưa buông tha :"em chỉ biết..xổ ở nhà 
			thôi thầy, ở đây thầy bắt em xổ th́ kỳ quá!" Đến lúc đó th́ cả lũ 
			học tṛ cười như vỡ chợ, tội nghiệp thầy chỉ thở dài ngao ngán, bẩm 
			bẩm :"đồ quỷ!".
 
 Thầy thuờng giảng giải, phân tích từng câu trong Lục Vân Tiên cho 
			tụi Phượng thấy là người xưa hay hơn tụi Phượng đời nay nhiều bao 
			nhiêu. Rất nhiều lần thầy phán: "người xưa hay lắm, có thuơng yêu 
			nhau cũng vẫn không dám sàm sở. Nếu muốn trao vật ǵ cho nhau, th́ 
			phải để trên mâm, trên dĩa, rồi người nhận mới lấy, chứ không như "lũ 
			quỷ" tụi bây bây giờ, thấy là tươm tướp!". Và thầy trích câu (Lúc 
			Kiều Nguyệt Nga định ra chào cám ơn Lục Vân Tiên) như sau:
 
 "khoan khoan ngồi đó chớ ra,
 nàng là phận gái , "thiếp" là phận trai!"
 
 "Lũ quỷ" năm đó học Lục Vân Tiên không biết thấm nhập bao nhiêu, 
			nhưng chỉ chực chờ thầy nói lỡ một câu nào là cười hinh hích, nên 
			khi thầy dùng chũ "thiếp" trong câu Lục Vân Tiên nói với Kiều Nguyệt 
			Nga, cả lớp cười nghiêng ngửa, và thầy lại phải lắc đầu thở ra v́ 
			tuy hay "mày tao" với học tṛ, thầy lại rất hiền và chắc chắn là 
			thuơng bọn "nhà không nóc" lắm!
 
 Lúc mới tựu trường, ngay ngày đầu năm học thầy bảo: "Làm ǵ th́ làm, 
			con người ta khác với thú vật ở chỗ biết huớng thuợng, t́m cách 
			thăng hoa đời sống, và v́ thế, muốn"làm người" đúng nghĩa, các em 
			phải biết đi t́m chân thiện mỹ!" Lúc mới nghe thầy nói th́ cả đám im 
			thin thít ghi chép đàng hoàng. Nhưng dần dần, v́ thấy thầy hiền, lại 
			hay nhắc nhở cả lớp bằng câu này, (cùng là v́ giọng thầy êm êm, như 
			"lời mẹ ru" buồi trưa hè khiến nhiều đứa ngủ gục) các bạn trong lớp 
			bắt đầu dùng câu châm ngôn này của thầy để ghẹo lại thầy, ví dụ như 
			vầy:
 
 Một lần trước khi đến giờ thầy, Hiến và Phong đứng lên và tuyên bố 
			là hôm đó cả lớp sẽ "đ́nh công" không học, không ghi chép và sẽ giả 
			bộ...ngủ gục hết khi thầy bắt đầu giảng bài. Hiến lư luận như vầy, 
			nếu một vài đứa ngủ th́ Thầy c̣n gọi và phạt cấm túc hay cho zero 
			chứ nếu cả lớp đồng gục hết th́ không lẽ Thầy phạt hết mấy chục mạng 
			sao. Tuy thấy chuyện chọc ghẹo thầy đúng là "mất dạy", nhưng Phượng 
			cũng ṭ ṃ muốn xem phản ứng thầy sẽ ra sao nên cũng giả vờ úp mặt 
			lên bàn vờ ngủ khi cả đám gục xuống cái rụp. Tội nghiệp, chắc là 
			thầy buồn lắm nhưng chỉ ngồi trầm ngâm, không nói một tiếng ǵ. 
			Nhưng đă hết đâu! Giả bộ gục chừng ...1 phút, không nghe tiếng thầy, 
			Phong ngẩng đầu lên làm ra vẻ ngạc nhiên, ngây thơ hỏi: "Sao thầy 
			không giảng nữa thầy?" Khi Thầy vẫn ngồi im, Hiến trả lời hộ thầy: "Im 
			mày, Thầy đang đi t́m chân thiện mỹ!" Nhớ lại thấy tội thầy chi đâu. 
			Mà thầy hiền ơi là hiền, chỉ thở ra ngao ngán v́ lũ học tṛ quái quỷ. 
			Giờ mà gặp lại thầy chắc cả bọn sẽ đồng thanh xin lỗi thầy và xin 
			thầy phạt cho đáng tội mới đỡ áy náy phần nào v́ những tṛ đùa quái 
			đản năm xưa...
 
 Minh Phượng
   
		  
			THẦY HUỲNH VĂN ÂN cũng trong năm đệ tam, lớp Phápgiờ thầy Ân (Thầy đă ra đi!)
 giờ thầy ,la mắng thường khi
 điếc tai chia động từ hoài không xong
 thêm cái dzụ "analyse" nữa
 thấy Thầy sao chẳng chút "romance"!
 rồi chiều ấy...
 trời mưa
 lất phất
 bài grammaire dang dở, hết giờ
 au revoir rồi bỗng bất ngờ
 Thầy cảm khái một ḍng thơ pháp
 "Il pleure dans mon coeur
 comme il pleut sur la ville"
 Tṛ ngồi dưới buột miệng ngay
 "Paul Verlaine" đó , thật hay ha Thầy
 Thầy cũng rất bất ngờ...chuyện lạ
 nhỏ học tṛ cũng sính thơ ta!
 cả lớp cũng ̣a xuưt xoa
 giờ Thầy từ đó nở hoa tiếng cười
 
 măi măi măi ...sau này vẫn thế
 đến một ngày Tṛ lại làm Thầy
 nhớ trao t́nh cảm tràn đầy
 cho lũ tṛ nhỏ như Thầy ḿnh xưa.....
 
 kimthanh
 
 ARIETTE
 Thơ của PAUL VERLAINE ( 1844 - 1896 )
 Il pleure dans mon coeur
 Comme il pleut sur la ville;
 Quelle est cette langueur
 Qui pénètre mon coeur
 Ô bruit doux de la pluie
 Par terre et sur les toits!
 Pour un coeur qui s’ ennuie
 Ô le chant de la pluie !
 Il pleure sans raison
 Dans ce coeur qui s’ écoeure
 Quoi ! nulle trahison?
 Ce deuil est sans raison.
 C’ est bien la pire peine
 De ne savoir pourquoi.
 Sans amour et sans haine
 Mon coeur a tant de peine !
 Paul Marie Verlaine (1844 - 1896 ) là một nhà thơ Pháp . Phần lớn 
			cuộc đời ông ch́m trong khổ đau và nghiện rượu. Trong một lần tranh 
			luận với người bạn thân là ARTHUR RIMBAUD ( 1854 - 1891 ), VERLAINE 
			đă bắn bạn bị thương, nên phải ở tù 2 năm... Ông được coi là người 
			mở đường trực tiếp cho chủ nghĩa Tượng Trưng của thế kỷ 19 và đă một 
			thời được bầu là " ông hoàng của các nhà thơ ". Thơ P . VERLAINE 
			giầu nhạc điệu, hồn nhiên, pha nét hiện sinh. Ông cho rằng " Âm nhạc 
			có trước tất cả ".
 Những tác phẩm tiêu biểu của ông : Poe’mes Saturniens - 1866 ( Thơ 
			Sao Thổ) Fêtes Galantes - 1869 ( Hội Phong Lưu) La bonne Chanson, 
			1870 ( Diệu Khúc ) , Sagesse, 1881 ( Minh Triết ) ,Les Poètes 
			maudits 1884 ( Những nhà thơ đáng nguyền rủa ).
 Chuyển ngữ : KIỀU GIANG
 KHÚC ĐOẢN CA
 Lệ rơi trong tim tôi,
 Hay mưa trên phố vắng?
 Mưa ngân bờ hoang đắng,
 Mưa tràn cơi ḷng ai !
 Ôi ! dịu dàng mưa ơi,
 Sao hoen màu nhân thế?
 Trái tim ta nhỏ lệ,
 Khúc mưa tràn đêm sâu.
 Nỗi đau không duyên cớ
 Con tim buồn đi hoang,
 Không một lời trái ngang
 Sao tang thương - mắc nợ?
 Ôi nhọc nhằn thống khổ,
 Ta chẳng hiểu v́ đâu
 Không yêu thương- thù hận
 Sao tim ta nát nhàu !
   THẦY TRƯƠNG THẾ KHÔI
 
 Anh chị em học môn Toán năm dệ Tam chắc có nhiều anh chị học với 
			thầy Trương Thế Khôị
 
 Thầy Khôi tướng mạo trông rất đẹp trai, "khôi ngô tuấn tú."
 
 Thớ gian học với thầy năm dệ tam và những năm sau nưă, tôi hay đạp 
			xe lên nhà bạn Nguyễn Thiết Thạch ở khu hẻm 286 Công Lư, khu này có 
			tiệm phở Công Lư rất nổi tiếng.
 
 Mỗi lần ra vào khu hẻm này, tôi dều đi ngang qua nhà thầy, nhà thầy 
			nằm ngay trên mặt đường, chỉ cách đầu con hẻm 286 hai hay ba căn, 
			thỉnh thoảng thấy thầy đi đứng trong nhà. Nghĩ lại cứ tiếc măi v́ 
			quá nhát nên không dám ghé vào chào Thầy một tiếng.
 
 Tới năm 2003 nhân dịp Đại Hội, không nhớ nhờ ai tôi có được điạ chỉ 
			cuả Thầy ở Houston, Texas và gởi Thiệp Mời cho thầỵ
 
 Chỉ hai hay ba ngày sau, tôi nhận dược email của thầy; tôi thật cảm 
			động .Sau đó hai thầy tṛ email qua lại, thầy hỏi thăm tin tức các thầy 
			khác và các tin về đại hộị.
 
 Hỏi thăm sức khoẻ cuả Thầy th́ thầy nói thầy không được khoẻ
			, so với thầy Thiệu th́ thầy Thiệu trông c̣n khoẻ lắm. (Thời gian đó 
			thầy Thiệu đă qua Houston chơi và gặp gỡ một số thầy cô và học sinh 
			QGNT)
 
 Mỗi lần anh em bàn chuyện về việc nghỉ hưu sớm 62 hay chờ tới 65, 
		  anh em đều nhớ đến thầy v́ thầy đi làm tới đúng tuổi về hưu.
 
 
			----------------------------------------- Tớ được học Toán thầy KhôiAnh văn cũng một thầy Khôi, thế là....
 học tṛ, nhất quỷ nh́ ma
 đặt luôn tên gọi riêng ra từng người
 Thầy Khôi dạy toán nhỏ người
 đặt "Khôi vị tự" , tâm thời...dây lưng
 Thầy Khôi kia dạy Anh văn
 nhưng hay phát biểu ư bằng..pháp văn
 (lớp tớ tiếng pháp rơ ràng!)
 lần ấy Thầy trễ giờ vàng thích mê
 vào lớp Thầy cười đề huề
 phân bua một nỗi tức th́ sáng nay
 xe Thầy bị pan lăn quay
 "lancer " măi cái "moteur" không rời
 cả bọn "vô duyên " bật cười
 tên Thầy từ đó là Khôi...."lancer moteur".....
 
 chút chút kể lại chuyện xưa
 Thầy ơi, tạ lỗi.
 bạn xưa nhớ hoài
 kimthanh
   Chào Kh cùng qúy bằng hữu thân thương.
 Kh kể chuyện về Thầy Khôi , ḿnh rất cảm động và chợt nhớ về ngày 
			xưa...
 Ngày đầu tiên năm dệ tam , gặp Thầy ḿnh tự nhiên có sự cảm mến như 
			một người thân trong gia đ́nh. Sau này ,Thầy cũng là thần tượng của ḿnh luôn.
			Ḿnh thích Thầy ,khi giảng bài Thầy thừơng đi theo chiều dài của bục 
			gổ, với nét đặc biêt, tay Thầy-
			cầm viên phấn miệng th́ giảng bài, nhưng mắt thường ngó lên trần . 
			qúy bạn biết không ? ḿnh tự gọi-
 Thầy là nhà triết gia toán học...
 Việc nhận Thầy là thần Tượng , nó đă nhập tâm và ḿnh đă biểu hiện 
			ra khi ḿnh làm việc chuyên môn
			ở Tỉnh Tây Ninh. Khi được Trường Y ờ TN mời giảng một số bài học về 
			bôo môn Phổi. ḿnh cũng đi và mắt cũng
			nh́n lên trần nhà (không phải v́ các cô HS này đẹp và ḿnh mắc cở 
			không nh́n).
 Nhắc đến Thầy, có một kỷ niệm nữa mà ḿnh chẳng bao giờ quên .Là 
			việc trả bài , suốt niên học Thầy gọi tên
			ḿnh trà bài ,hoặc giải toàn chỉ về môn đaịi số mà thôi. ḿnh thắc 
			mắc có hỏi Đăng Hà nhưng cậu ta cũng mù tịt.
			Nhớ đến Thầy . ḿnh lại nhớ bài thơ
 
 Thầy là con đ̣ nhỏ
 Em là khách sang sông
 Khách đi rồi có nhớ
 Đ̣ xưa vẩn đứng chờ....
 Thưa Thầy, ngày em chuẩn bị bước vào đời chọn ngành X-RAY .Đề thi 
			Toán có hai đề , em đă bỏ đề một môn đại-số mà chọn đề hai giải qũy tích môn h́nh học.
 
 Trẩn Hùng
   |