"Người Tình Mùa Đông" Nhạc Nhật do Như Quỳnh ca.

 

 

Những truyện khó tin nhưng có thật

 

 

GIỚI THIỆU:

Các truyện được phỏng dịch từ quyển sách “ Reading Japanese With A Smile " của tác giả Tom Gally.

Các truyện trong sách được chọn lựa từ những truyện đã được đăng trên mục column  “ Dekigotology ” của tờ tuần báo Shùkan Asahi tại Nhật qua nhiều năm. "Dekigoto" nghĩa nôm na là các: " Sự Việc; Người Thật - Việc Thật; Từ Thành Đến Tỉnh .v.v..." ghi lại các sự kiện xảy ra trong đời sống hàng ngày.

 

 

8. Người Con Rể của Ông Trùm

 


Một ngày đẹp trời nọ, anh chàng T 24 tuổi, làm nghề thiết kế ở Osaka, đến thăm thành phố X ở Hokuriku, là nơi mà cô vợ của T tên M-ko cũng cùng 24 tuổi sinh ra và lớn lên.

Chàng T rất là ngại ngùng khi phải đi thăm quê hương của vợ. Lý do là vì ông bố của M-ko là ông trùm của một băng đảng yakuza và băng đảng này thì không xa lạ gì ở Hokuriku.

Ngay tại tiệc đám cưới mới đây của hai vợ chồng được tổ chức tại Osaka, mà cũng có rất nhiều thanh niên với các kiểu đầu tóc đặc trưng cho các băng đảng đứng tụm năm tụm bảy, khiến anh chàng T phải thốt lên: “Tôi không còn tâm trạng để tận hưởng bất kỳ hạnh phúc hôn nhân nào.”

Khi xe lửa của hai vợ chồng vừa đến ga, thì đột nhiên một đám với đầu tóc băng đảng xuất hiện.

“ Chào mừng, chào mừng...welcome home ” cả bọn đồng thanh hô to khi T bước chân xuống sân ga.

Lát sau, tại trụ sở băng đảng này, căn khán phòng đã được chuẩn bị để làm lễ đón tiếp hai vợ chồng. Trên tường có treo sẵn một tấm áp phích có dòng chữ : “Tôn vinh T và Phu Nhân ” được in bằng kiểu chữ rất lớn, trông cứ như là người ta đang công bố tên tuổi của người kế vị ông Trùm băng đảng này vậy.

T hãi quá định bỏ chạy, nhưng đã được vợ M-ko bình tĩnh thuyết phục ngồi vào ghế của mình, và nói với ông chồng : "Từ từ vài lần sẽ quen đi thôi anh ơi, không phải lo lắng gì cả.“

Buổi tiệc đón tiếp hai vợ chồng rất là vui và nhộn nhịp. Gần đến giờ phút chót, người ta đưa micro cho chàng T để chàng ta phát biểu đôi lời. Chàng T rất là lo lắng và bối rối không biết ăn nói ra sao.

Tuy vậy T cũng ráng nói được đôi điều trước khi kết thúc, nhưng khi phát biểu câu cuối cùng chàng ta muốn nói là:

“ Thưa quý bạn, xin cảm ơn tất cả đã tiếp tục ủng hộ.”

(" 皆ー様、 これ から も よろしく お願い します ""Mina-sama, kore kara mo yoroshiku o-negai shimasu " )

thì chàng ta lại buột miệng:

" Thưa quý bạn, rất mong nhận được sự hướng dẫn tiếp tục từ các bạn.”

(” 皆ー様、 これ から も よろしく ごー指導 願います" Mina-sama, kore kara mo yoroshiku go-shidou negaimasu")

Nghe đến đây, cả căn phòng vỗ tay và vang dội chúc mừng. Mọi người hiểu lầm chàng T là chàng OK sẽ tham gia tổ chức băng đảng của họ vì chàng vừa nói là mong họ "chỉ đạo" cho chàng.

Rồi có người la lớn:

“ Ông Trùm đã có người kế vị rồi, bà con ơi.”

“ Có ông Trùm trẻ, chúng ta không còn phải lo lắng gì nữa.”

Ngay cả ông Trùm, bố của vợ nghe xong anh con rể nói, cũng cảm động đến chảy nước mắt.

Và rồi, anh chàng T không biết tính sao nữa. Ngay cả khi hai vợ chồng về lại Osaka, ông bố vợ tức ông Trùm, hầu như ngày nào cũng gọi anh con rể để hỏi .” Chừng nào thì con lại về nhà đây? Ngay cả trong lãnh vực nghề nghiệp của bố con mình, con cũng cần có thời gian để học nghề, chắc con hiểu chứ.”

T đang trên bờ vực suy sụp tinh thần.

Hết.

Ghi chú :

-Truyện này không ghi tên thành phố của băng đảng cũng như tên thật của các nhân vật trong truyện vì vấn đề tế nhị.

-Đối với các thành viên trong băng đảng thì việc có người kế vị ông Trùm rất là quan trọng. Họ muốn người con rể lên kế vị vì con rể dễ được công nhận nối nghiệp khi người cha là ông Trùm vì lý do gì đó không còn đủ sức làm Trùm nữa. Không có người kế vị, các thành viên sẽ lêu bêu và có thể phải gia nhập các băng đảng khác. Nhiều thanh niên gia nhập băng đảng vì họ có vấn đề với gia đình̉, ít học hay phải chịu các bất hạnh khác trong xã hội nên không có được cuộc sống bình thường. Băng đảng có tổ chức đâu ra đó và có thể mang lại cuộc sống khá hơn cho các thành viên.

 

7. Cái khôn lanh của cô gái được giấu nhẹm trong quyển nhật ký "giả tưởng"

 

Cô Fiji 25 tuổi hiện làm việc cho một công ty thương mại ở Tokyo và đang sống chung với cậu Toda, một sinh viên mới 23 tuổi. Cậu Toda vừa học vừa đang chuẩn bị để đi xin công ăn việc làm.

Mùa xuân năm nay, cậu Toda ân cần nhờ cô Fiji.
“ Anh thì viết văn rất dở mà đi xin việc ở đâu họ cũng bắt phải viết một bài luận văn. Anh tính là sẽ viết vào quyển nhật ký để thực tập viết cho quen. Có gì em coi lại và sửa sai dùm anh nhé.?”

Cô nàng Fiji nhận lời ngay.
“ Như vậy, thì em cũng muốn viết nhật ký cho vui. Mà viết nhật ký bình thường đọc cũng chán thấy mồ. Nên với nhật ký của em, em sẽ bịa chuyện ra viết cho vui, toàn là chuyện tưởng tượng...chắc là anh OK chứ nhỉ.?”

Và rồi cả hai quyết định trao đổi nhật ký lẫn cho nhau. Khi nàng Fiji còn học đại học, thỉnh thoảng cô có giấc mơ trở thành nhà văn, nên vào mỗi tối cô đều dành thời giờ để viết những câu chuyện cà kê dê ngỗng vô thưởng vô phạt.

Cậu Toda thì lại thấy cô nàng viết rất hay, nói với cô nàng
“ Em̀ quá hay đi, những bài viết của em đọc thật là hấp dẫn.”

-Nhưng rồi thời gian sau này, cô nàng khám phá ra một phương cách mới khiến cô nàng thích thú hơn nữa với cuốn nhật ký “giả tưởng” của cô nàng.

...Sao tự nhiên gần đây mình lại để ý tới một anh chàng cùng sở. Anh ta cũng có vẻ thích mình nữa. Anh ta mời mình đi ăn cùng anh ta và các lời mời khác. Lại nữa, Toda thì nhỏ tuổi hơn mình và chắc là còn lâu lắm mới nghĩ tới chuyện đám cưới cho hai đứa được.....

Cô nàng cảm thấy một sự thú vị khó tả khi cô viết buông thả trong nhật ký “ giả tưởng ” về mối tình thật đang diễn ra của mình.

....Tối nay Toda đi dự một party và về nhà trễ. Mình thì đi với anh bạn trong sở tới một quán rượu thật là ấm cúng và tuyệt vời. Khi ra khỏi quán, anh ta nhẹ nhàng lấy tay quàng qua vai mình. Mình cảm thấy như là điềm báo trước cho một cuộc tình mới....

Cậu Toda quá ngây thơ không nghi ngờ gì cả vì tin chắc chuyện này cũng do trí tưởng tượng của cô Fuji bịa ra. Cậu nói : “ Truyện đọc y như thật vậy, đọc thấy quá hấp dẫn luôn.”

“ Phải cám ơn qua quyển nhật ký của Toda, nhờ vậy mà mình biết được mọi chuyện của chàng ta làm, còn chuyện tình của mình thì coi như là hoàn toàn giả tưởng. Chắc là mình cứ giữ sự trao đổi nhật ký này cho vui.”

Cô nàng Fuji cười tinh quái một mình.

Hết


Koukannikki - GIAO HOÁN NHẬT KÝ́. Việc trao đổi nhật ký rất là phổ biến giữa con gái bậc tiểu học và trung học đệ nhất cấp.

 

 

6. "Nước tiểu trị liệu" của chàng nhà giàu và căn bệnh trầm cảm của bạn gái

Cô nàng M-ko 24 cái xuân xanh, đang làm việc văn phòng cho một công ty kiến trúc ở Kanagawa, đang có người bạn trai tên là O, 28 tuổi. Chàng O rất là đẹp trai, trông giống như là ca sỹ Kouji Kikkawa.

 

 

Mặc dầu chàng O tốt nghiệp từ một trường đại học không có tiếng tăm, nhưng chàng cao 184 centimetes, đang làm việc cho một công ty nhà đất do ông bố làm chủ, làm lương hơn 8 triệu YEN một năm. Chàng ta cũng lái chiếc xe BMW và chiếc xe khác là Mitsubishi Pajero.

Vào ngày lễ tình nhân Valentine’s Day, cô M-ko bỏ ra 30,000 YEN mua kẹo chocolate riêng cho chàng O, và cặp tình nhân đi chơi với một cặp khác tại Yokohama. Đêm hôm đó, cả hai cặp mướn khách sạn nhìn ra biển..

Khi chàng O đang trong phòng tắm, nàng M-ko nhận điện thoại từ cô bạn gái đang ở phoìng kế bên.

“ Hey, bạn trai tao có nói là O cứ mỗi buổi sáng là anh ta uống nước tiểu của chính anh ấy. O nói làm như vậy rất tốt cho sức khỏe.”

“ Yuck” M-ko hỏi lại.” Mày nói thật không mày?”

Khi nàng M-ko hồi hộp hỏi O về vụ uống nước tiểu này, chàng O trả lời rất là tự tin,

“ Nhờ vậy mà anh đã chữa khỏi bệnh cảm lạnh, viêm cổ họng và dị úng nữa đó. Nước tiểu không có cái gì dơ bẩn cả. Nó cũng có thành phần cấu tạo giống như mồ hôi và nước mắt. Em cũng nên thử xem sao.”

Khi chàng O tính hôn M-ko, cô nàng nhất quyết từ chối.

“Không hôn không hiếc gì cả..”

Sau ba ngày ngấm ngầm chịu đựng cô nàng M-ko đặt ra ba điều lệ cho chàng O:

1. Không uống nước tiểu trước mặt nàng.
2. Không kêu nàng uống nước tiểu.
3. Phải súc miệng kỹ sau khi uống nước tiểu, sau đó đánh răng ít nhất là 20 phút.

Cứ đến cuối tuần là anh chàng O đẹp giai, thanh lịch, tiền nhiều đều rủ cô nàng M-ko đi ăn ở những nhà hàng thật sang trọng. Nhưng cô nàng M-ko cảm thấy buồn chán, không có hứng thú gì.

“ Ly rượu anh ấy đang uống sẽ vào bụng anh ấy, rồi sáng ngày mai anh ấy lại uống lại cũng những giọt rượu ấy.”

Mỗi khi nghi đến điều này, đang ăn, các thức ăn ngon bỗng đắng chát trong miệng nàng.

Hết


5. Cú điện thoại đầu tiên và "Cô Láng Giềng"

Ngài S là viên chức phụ tá cho thị trưởng ở thành phố A nằm cạnh biển Okhotsk ở Hokkaido.

Vào đầu tháng 6, ngài S đi công tác cho thành phố tại thủ đô Tokyo. Đây là chuyến công tác đầu tiên trong vòng sáu tháng.

Thông thường vào những buổi chiều tối trong chuyến công tác này, ngài thường tường thuật với người bí thư của vị dân biểu quốc hội về các diễn biến tại đơn vị địa phương mà người dân biểu này làm đại diện, nhưng tối hôm nay thì người bí thư này quá bận vì thời khóa biểu dầy đặc không còn thì giờ để tiếp ngài.

Vì vậy mà ngài S có thể tự do thoải mái một mình ở Tokyo chiều tối nay. Vào lúc gần khuya, đầu óc ngài hơi xỉn xỉn vì uống nhiều rượu trước đó, ngài định phải làm cái gì đó cho qua thời gian. Rồi bất chợt, ngài thấy có cái gì mà ngài chưa từng thấy ở thành phố A, nơi ngài ở: đó là tờ giấy quảng cáo có dịch vụ gái gọi. Tờ quảng cáo còn nói rõ.” Cô ta sẽ lên tận phòng hotel của quý vị.”

“ Ok, chắc chả có ai biết đâu,” ngài ta nghĩ vậy và cầm điện thoại gọi.

Sau khi tắm rửa và tỉnh táo lại đôi chút thì chuông cửa phòng reng. Ngài mỉm cười và chậm chạp ra mở cửa. Nhưng rồi ngài trố mặt ngạc nhiên. Vì cái cô này có tên là M-ko, là đứa con gái của người hàng xóm đang trú ngụ tại khu nhà dành cho nhân viên chính phủ mà ngài cũng đang ở.

Ngài hỏi cô gái: “Ủa, tưởng là cô đang theo học năm thứ ba tại đại học nữ mà. Cô làm gì ở đây trong khách sạn này vậy.”

Cô nàng M-ko vẫn tỉnh queo không hề nao núng trước lời như mắng mỏ của ngài S.

“ Ủa, ông có gọi cho cháu mà, phải không.? ” Cô M-ko trả lời.

Ngài S cảm thấy yếu thế.

“ Chắc chắn là ba cô có gởi tiền cho cô đầy đủ mà,” ngài nói “ Sao cô lại không giữ mình chút xíu.?

Ngài S tiếp tục giảng bài cho cô nàng gần một tiếng đồng hồ, mà cô M-ko vẫn cứ trơ ra, không ăn nhằm gì cả.

“ Ông có muốn trả thêm tiền overtime không.?” Cô M-ko hỏi. Ngài S không biết là cô con gái nói đùa hay nói thật nữa.

Và...mặc dầu ngài S không làm gì cả, ngài phải móc túi ra 30 ngàn YEN trả cho cô M-ko; như họ đã thỏa thuận, không tính overtime.

“ Cháu không méc vợ ông đâu,” Cô M-ko vừa nói vừa bước ra cửa, vẫn thái độ tỉnh bơ như không.

Tại sao? Từ hồi nào? Làm sao cô ấy lại bước vào nghề này? Nghĩ hoài ngài hông tìm được câu trả lời, mà còn bị “quê độ “ hơn nữa, vì bị bắt ngay tại trận...Ngài S trở về nhà, đầu óc nặng nề, và đầu tóc lại còn sẽ bạc nhiều hơn nữa.

Hết.

 

 

4. Sự ngây thơ của một nhân viên "có liên hệ" trên đường đến "Đất nước Ban"

Mùa xuân năm nay, cô nàng Kim  24 tuổi cùng ba cô bạn đồng nghiệp  khác đang làm cho một nhà xuất bản lớn tại Tokyo dự định làm một chuyến du lịch ra nước ngoài để kỷ niệm 5 năm họ làm việc chung với nhau tại công ty.

Các cô bàn tính là sẽ đi những đâu, tới thăm thành phố nào, nước nào. Sau khi tính toán thời gian thuận tiện nhất và hợp với túi tiền, bốn cô đồng ý là sẽ chọn đi Singapore hay Bangkok, Thái Lan.

Ngày hôm sau, cô nàng Kim trên đường từ sở về nhà, ghé vào một văn phòng đại diện các công ty du lịch và tìm thấy được một tour du lịch đi Thái Lan rất là hợp với ngày giờ dự định và giá cả. Cô nàng bèn đặt tour này luôn, “chốt” luôn.

Sáng hôm sau, cô Kim  bất chợt gặp cô Yuki, cô Yuki cùng chung nhóm 4 cô, cô liền nói với cô Yuki  là mình đã đặt tour rồi. “ Mình tìm được một tour tốt lắm, nên mình đã đặt tour đi Thái Lan cho cả bọn rồi. Bồ thấy được không?”

Cô Yuki tỏ vẻ ngạc nhiên và trả lời giọng có vẻ hơi nghiêm, “ Cái gì, bồ quyết định đi Thái lan à? Thế mình không đi Bangkok hay sao?”

“Ủa? Nhưng Bangkok là thủ đô của Thái Lan....”

“ Thủ đô? Nhưng thủ đô của Thái Lan là Lào, phải không? Chữ Bangkok có chữ koku đằng sau, thì Bangkok phải là tên của một nước chứ.”

Cô nàng Kim nghe mà không thốt lên được một lời nào.

Sống trên thế gian này 24 năm, cô nường Yuki cứ nghĩ  Bangkok là tên của một quốc gia, của một nước “ Nước Ban.”

Và cô Kim nghĩ, “Tin đồn là có một người  làm cùng với nhóm mình, là người được tuyển chọn qua sự liên hệ, tức là qua dạng “con ông cháu cha”. Mình nghĩ tin đồn rất là đúng.

Đã là năm thứ năm từ khi làm với công ty, cô nàng Kim bây giờ có thể khẳng định sự thật của tin đồn đó.

Hết

 

Ghi Chú:

-Tên Bangkok được phát âm theo tiếng Nhật là Bankoku - バンコク, mà chữ koku lại có nghĩa là “quốc gia” là “nước” , nên cô Yuki mới nghĩ Bangkok là tên của “nước Ban”.

Thí dụ các nước có chữ koku đằng sau : Chuukoku  - Trung Quốc; Eikoku – Anh Quốc; Kankoku – Hàn Quốc.v.v..

-Kone shain- xã viên : nhân viên công ty có “liên hệ”; chữ kone là chữ viết tắt của Konekushon là âm tiếng Nhật từ chữ connection. Ta có thể hiểu là nhân viên được nhận vào làm có “tay trong” ; có thể là con của bạn đồng môn, hay là con cháu của giám đốc hãng...Ta có chữ “con ông cháu cha” cũng rất là sát nghĩa.

-Thường các hãng lớn ở Nhật chỉ tuyển nhân viên một lần trong năm vào tháng tư. Và các nhân viên được tuyển vào dịp này thường coi họ là một nhóm với nhau ‘”douki – đồng kỳ- cùng một thời gian” . Và vì không có áp lực hay cạnh tranh của các nhóm khác như  “lão làng -senpai – tiền bối; đàn em - koubai – hậu bối” nên họ thường thoải mái giao tiếp với nhau. 4 cô trong truyện cùng là chung một nhóm; cùng vào công ty đã 5 năm .

-Cũng cần nói thêm là các cô Kim, cô Yuki đều 24 tuổi, có 5 năm thâm niên công vụ. Tức là các cô bắt đầu làm việc cho công ty từ lúc 19 tuổi; tức là khi các cô mới tốt nghiệp đại học 2 năm.

-Và thường thì công việc của các cô này là hỗ trợ “ippanshoku – nhất ban chức- nghề nghiệp bình thường ”; thường là phụ nữ và hiếm khi được thăng quan tiến chức. Trái lại những người tốt nghiệp đại học 4 năm; sống chết với nghề được gọi là “sougoushoku – tổng hợp chức” tức là có địa vị và cơ hội thăng quan tiến chức.

- Những hãng lớn của Nhật thường tuyển nhân viên qua các cách như sau:

1. Tuyển những sinh viên tốt nghiệp ở các trường đại học có tiếng tăm. Vì ngay khi muốn vào học các trường đại học này, sinh viên đã phải qua kỳ thi tuyển rất là khó và gắt gao rồi. Nên thường các sinh viên này đều thuộc loại học giỏi. (Xem bài bên dưới)

2. Tuyển qua các cuộc phỏng vấn và làm các bài test. Các bài test này thường không khó bằng các bài thi vô đại học và thường chú trọng đến những điều thực dụng, kiến thức phổ thông...như các chuyện đang xảy ra trên thế giới và địa lý.

3. Cách thứ ba qua sự giới thiệu cá nhân của các nhân vật quan trọng trong công ty. Cách này cũng rất tốt nhưng người giới thiệu sẽ rất xấu hổ và mất mặt nếu lỡ giới thiệu nhân viên nào quá bết cho công ty, thí dụ như cô Yumi trong bài này.

 

 

3. Bài hát ru con “thi vô đại học” cho trẻ sơ sinh

Lời ngỏ: Theo tác giả trong sách này, sách được xuất bản năm 2007, thì việc thi đậu vào được một trường đại học danh tiếng sẽ quyết định mọi chuyện về công ăn việc làm, danh vọng xã hội và ngay cả đối tượng hôn nhân...của một người.

Các bậc cha mẹ đã sống qua các kinh nghiệm này nên tự nhiên sẽ lo cho con cái của họ được nhận vào học các trường tốt nhất. Nhưng hai cha mẹ trong bài này có lẽ lo lắng cho con quá sớm, khi con của họ chưa được 1 tuổi.

 

Ngày nay, cuộc thi tuyển gắt gao vào các trường đại học hay là  “cuộc thi chiến đấu khốc liệt” “juken sensou”  đã được chuẩn bị từ lúc trẻ con vào học các trường trung học đệ nhất cấp hay các trường mẫu giáo. (1)

Ở Chiba, một thành phố phía đông của thủ đô Tokyo, bố mẹ của bé Chan mới sanh được 11 tháng, tức là bé chưa tới 1 tuổi, đã bắt đầu chuẩn bị cho bé những điều kiện, cơ hội... để rồi khi lớn lên bé sẵn sàng đủ khả năng đọ sức cùng các bạn khác khi thi vào các trường đại học danh tiếng nhất.

Người mẹ của bé lo về việc “giáo dục đạo đức, thẩm mỹ”. Khi hai mẹ con rảo bộ ngoài đường, người mẹ giảng giải cho đứa con trai nghe nhưng chuyện như:

“Này, con nhìn kìa. Đứa con gái đó đang là tung cát vào đứa con trai kìa. Con nhớ là đừng bao giờ làm bạn với những đứa như thế  nhé.” Hay là:

“ Nhìn mắt bà mẹ kia trông tức cười quá, phải không con? Má nghĩ chắc là bà ta đã đi sửa mắt thành hai mí rồi. Má cứ để vậy mà mắt má cũng có hai mí tự nhiên vậy.”

Bà mẹ giảng giải cho con cứ như là đứa con đang lắng nghe chăm chú vậy.

Còn ông bố thì chuyên lo về việc học hành cho bé. Nhìn thấy viễn tượng là dành mọi ưu tiên cho đứa con trai được tuyển vào trường đại học danh tiếng, mỗí đêm bên giường con trai, ông ru nó ngủ bằng cách đọc cho nó nghe một trong hai quyển sách ” hướng dẫn, kim chỉ nam.v.v..để thi đậu vào các trường đại học.”  (2) Ông bố cho biết là nhờ đọc như vậy mà thằng bé dễ ngủ lắm.

..Rồi, một ngày nọ, lúc em bé Chan chơi đùa một mình, em xé rách nát một trong hai quyển ‘hướng dẫn thi vào đại học” .

Ông bố tỏ vẻ thất vọng không hài lòng tí nào, nhưng rồi bất chợt ông ngạc nhiên khi nhìn cuốn sách rách nát. Sao vậy?, vì còn một tờ  vẫn còn nguyên chưa bị xé, mà tờ này lại nói về trường đại học Keio, ngôi trường đại học mà ông đã học.

Và rồi hai vị song thân tức là bố mẹ của bé Chan đã quyết định cho bé là bé sẽ dzô đại học Keio. Bố mẹ bé cũng đồng ý là sẽ chăm chú vào kỳ thi tuyển vào trường mẫu giáo đại học Youchisha cho bé. (3)

Hai người cũng nghe nói là kỳ thi tuyển này sẽ có môn trò chơi ném vòng, cho nên hai người đang làm mọi thứ có thể để cho em bé của họ quấn các ngón tay quanh chiếc nhẫn. (4)

Hết

THỤ NGHIỆM CHIẾN TRANH - jukensensou - Cạnh Tranh Dữ Dội ở Những Kỳ Thi

 

Ghi chú:

  1. 1.Trước đây chỉ có học sinh trung học đệ nhị cấp mới chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học; ngày nay trẻ con được sự khuyến khích của cha mẹ đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi khi còn ở dưới bậc trung học đệ nhất cấp và bậc tiểu học.

  2. 2.Hai quyển sách là: “Daigaku Nyuugaku Annai -  Hướng Dẫn Đề Được Nhận Vào Đại Học”  và “Nyuugaku no Tokushoku – Những Điểm Chính Yếu Để Được Nhận Vào Đại Học”

  3. 3.Trường mẫu giáo Youchisha có liên hệ với trường đại học Keio và có tiếng là có kỳ thi tuyển vô mẫu giáo rất khó khăn vì sự cạnh tranh rất khốc liệt. Tuy nhiên những đứa bé vô được trường mẫu giáo này sẽ có cơ hội được nhận vào trường đại học Keio dễ dàng hơn.

  4. 4.Trò chơi con nít “Ném Vòng” tức là những cái vòng được làm bằng dây thừng, bằng gỗ hay bằng plastic, sẽ được trẻ em ném từ xa vào cái cột thẳng đứng. Vì bé Chan mới 11 tháng không thể chơi trò chơi này, nên bố mẹ tập cho bé dùng các ngón tay cuốn chung quanh các vòng cho quen..

 

 

 

2. Cái thật thà của một ngôi chợ có tiếng tăm

hay

" Uy tín của một ngôi chợ được biết đến vì sự thôi thúc đột ngột của cô con dâu"

 

 

- Vào một buổi trưa đẹp trời giữa mùa mưa, bà Fumiko 61 tuổi  từ thành phố Zushi đến nhà cô con dâu Sachiko 31 tuổi ở Setagaya để thăm đứa cháu nội.

Bà nội nói với cô con dâu: “ Má đã tới khu Shibuya rồi, má chỉ muốn ghé qua con chút xíu để coi mặt thằng cháu.”

(Setagaya là khu dân cư ở phía tây Tokyo. Zushi là thành phố gần Kamakura, khoảng 50 km phía nam từ trung tâm Tokyo.  Shibuya là khu phố chính thương mại, ăn chơi nằm ở phía tây của trung tâm Tokyo.)

Với  Sachiko, thì cô nàng rất là ngán bà mẹ chồng, nên mỗi khi gặp bà là cô nàng ráng hết sức mình để chìu chuộng làm cho bà vui.  Một lúc sau, bà mẹ chồng dẫn đứa cháu đi ra ngoài tản bộ.

Sau khi hai bà cháu đi rồi, cô Sachiko thở phào nhẹ nhõm. Rôi khi ngồi thoải mái một mình, cô nàng tự nhiên cảm thấy đói bụng cồn cào và bất chợt cặp mắt cô nàng nhìn thấy hộp bánh doughnut mà bà mẹ chồng đã mua tại chợ K-nokuniya, một ngôi chợ nhà giàu có tiếng  gần đó. Bà mẹ chồng có cho biết là bà sẽ mang hộp bánh donut về nhà của mình ở Zushi.

 

 

Lúc đầu SachiKo nghĩ :” Mình không nên đụng tới hộp bánh.”

Nhưng vì quá đói nên cô nàng quên ý nghĩ đó đi và mở hộp bánh donut ra và thấy có sáu cái donut bên trong.

“ Chắc bà sẽ không để ý nếu mình chỉ lấy một cái thôi.” Nàng thầm nghĩ. Rôi cô nàng vội vã  lấy một cái cắn ăn và sau đó cẩn thận đậy nắp cái hộp bánh lại như cũ.

Lát sau bà mẹ chồng quay lại nhà sau khi đi bộ. Cảm thấy rất là hài lòng, bà rời nhà con dâu để về nhà của mình và tay xách theo hộp bánh donut.

.........Rồi, chuyện gì phải đến đã đến. Khi trở về tới nhà của mình ở, bà Fumiko phát giác ra hộp bánh thiếu mất một cái. Rôi, bắt đầu mệt với bà rồi đó.

Bà nói một mình: “ Thật không thể tin được, là một trong các tiệm có uy tín ở Nhật bản, làm sao tiệm K-nokuniya lại có thể lầm lẫn như thế được..” Bà Fumiko liền gọi điện thoại đến tiệm để càm ràm. Cuộc điện đàn kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ. Và người nhân viên của tiệm nhận điện thoại không giải quyết được vấn đề có lẽ là vì bà nói quá ...dữ.

Rồi ngay buổi sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên của tiệm là cử một nhân viên bán hàng, một giám đốc cửa hàng, hai người trịnh trọng ôm theo chiếc bánh donut chỉ trị giá 80 YEN nhưng được coí như là sứ mạng sống chết của họ...lái xe đi tới tận nhà của bà Fumiko để ngỏ lời xin lỗi.

Phải mất hơn hai giờ đồng hồ phái đoàn nhân viên cửa tiệm mới tới nơi. Khi được hỏi, người nhân viên bán hàng cho biết là cô đã rời nhà từ lúc 5 giờ sáng.

Khỏi phải nóí, bà Fumiko rất là hài lòng với sự xin lỗi của cửa hàng. “ Đúng là K-Nokuniya có khác, danh bất hư truyền.” Bà nói.

Bà kể chuyện này với mọi người, với bạn bè mà bà gặp và cả cô con dâu Sachiko nữa. Dĩ nhiên khi nghe chuyện này, cô Sachiko xanh máu mặt. Cô tự hứa với mình là sẽ giữ kín kỹ bí mật của cô cho đến khi xuống mồ...

Hết

 

 

1. Người Leo Núi Cõng Xác Người Bạn

Đón Bình Minh Ngày Đầu Năm trên Đỉnh Núi Phú Sỹ

 

 

- Anh chàng tên Tiên 33 tuổi, đang làm biên tập viên cho một tờ báo ở Tokyo. Anh Tiên có hứa là sẽ leo núi Phú Sỹ vào buổi sáng Ngày Đầu Năm với một người bạn cùng quê, vùng Shizuoka.

Nhưng khi chàng Tiên gọi điện thoại cho người bạn vào chiều hôm giao thừa để sắp đặt chương trình thì được nghe nói là người bạn này bị tai nạn xe cộ rất nặng, đang trong phòng cấp cứu. Tiên vội vã chạy đến nhà thương thì mới hay người bạn này đã ra đi rồi.

Ông bố của người  bạn sụt sùi khóc một hồi và cầu khẩn với chàng Tiên: “ Tôi cũng có ý định là sẽ leo núi Phú Sỹ với nó. Cậu là bạn thân với nó, cậu có cách nào để cho nó cũng được leo núi bây giờ không.?”

Người nữ y tá trưởng đang đứng ở gần, nghe như vậy rất xúc động và nói, “ Tôi cũng sẽ đi theo nữa.”

...Và rồi người bố và cô y tá dẫn chàng Tiên ra ngoài, và cả ba khiêng cái xác người con ra xe và trực chỉ đi về hướng núi Phú Sỹ.

Dọc đường, xe của họ bị chặn lại bởi cảnh sát giao thông. Ngày cuối năm cảnh sát có chiến dịch vận động an toàn giao thông. Người cảnh sát liếc nhìn vào trong xe và nói :” Cậu kia có vẻ bị bệnh lắm đó nhe.”

Rồi khi biết đó là một xác người chết và khi hiểu được câu chuyện thương tâm, người cảnh sát quá xúc động và liền dùng xe kiểm soát giao thông của mình dẫn đường cho xe ba người đi nhanh hơn.

Tới nơi, người nữ y tá ở lại dưới chân núi, và ba người bắt đầu leo lên núi theo đường Osawa Trail. Lúc đó là 10 giờ đêm. Chàng Tiên đã từng là dân thể dục chuyên tập tạ nên cõng xác người bạn trên lưng mình. Nhiệt độ là 15 độ âm Celsius. Từ từ cái xác cũng bắt đầu cứng ra khiến chàng Tiên cũng ngã vập xuống vài lần và người bị dính máu bê bết.

 

 

......Tới 5 giờ rưỡi sáng, cả ba leo tới được đỉnh núi. Họ đốt lửa trại và cái xác của người bạn xấu số cũng ấm áp lên.

“ Nhìn như nó đang sống trở lại,” Ông bố nói thầm một mình.

Rồi khi gần tới 7 giờ, các tia nắng mặt trời buổi sáng đột nhiên tỏa ánh sáng rực rỡ chung quanh. Cả hai người ngồi hai bên cái xác, một bên là người bạn thiết, một bên là người bố ...cả hai đều khóc...khóc mãi...không ngưng được.

 

 

.......Rồi thời gian trôi đi 5 năm kể từ buổi sáng trên đỉnh núi Phú Sỹ ngày đầu năm ấy. Vào một ngày tháng hai, đột nhiên chàng Tiên nhận được lá thơ của ông bố ngừơi bạn. Trong lá thơ có kẹp  tấm hình chụp ba người buổi sáng hôm đó, chụp với máy chụp tự động. Người bạn nhìn như đang mỉm cười. Phải mất năm năm người bố mới đem đi rửa tấm hình này.

Và lần này nữa, chàng Tiên không cầm được nước mắt.

Hết