MA đại-học xá VĐH Đà-Lạt 
              

“Dẫu xa-xôi nghìn dặm ở phương nào

 Tình vẫn đậm ở BÊN NÀY NỖI NHỚ”
(Tiêu Sa – 2004)

 

- Trước khi vào chuyện, tôi xin đưa ra lập-luận của tôi:
“Việc gì hay sư-kiện gì mà MÌNH không biết hoặc không hiểu không có nghĩa là việc ấy hay sự-kiện ấy ... không có hay không được quyền xảy ra.” 

- Tôi xin đưa ra một số dẫn-chứng cho lập-luận này :
1- Vào thời phong-kiến cực thịnh, VUA hay HOÀNG-ĐẾ tự cho mình  hoặc bị người khác phong cho là CON TRỜI (thiên tử). Cái gì của CON TRỜI cũng là đúng nhất, là hay nhất. Nhưng bây giờ, nhất là sống trong các xã-hội dân-chủ, tự-do và tiến bộ như Hoa-Kỳ, Gia-nã-Đại, Anh, Úc, v.v., chúng ta có nhiều điều-kiện để kiểm-nghiệm và phê-phán thì thấy mấy vị CON TRỜI này chẳng phải lúc nào cũng nhất cả. Dĩ nhiên cũng có vị rất tài giỏi nhưng phần đông thì chỉ thường thường thôi. Còn mấy vị thuộc loại hôn quân, bạo chúa hoặc mới có tí tuổi đầu đã lên làm ... dzua ... thiên-hạ thì đúng nhất hoặc hay nhất ở chỗ nào. Chả thế mà khi ông Nguyễn Trường Tộ được cử đi Tây du học rồi về nước tường-trình cho Thiên tử biết là bên Tây có loại đèn cháy ngược được (tức là đèn điện) thì suýt bị đem ra chặt đầu vì tội khi quân, dám tường-trình láo-lếu. Đối với giới vua, quan thời ấy họ đâu có biết gì về đèn điện. Và chẳng lẽ vì vị CON TRỜI và các quan không biết ... mà đèn điện không có hoặc không được quyền có hay sao ?

Đấy là một thí dụ thôi chứ nhiều triều-đại khác hoặc ở nhiều nơi khác trên thế-giới cũng tương-tự như thế. 

2- Trên là chuyện dưới đất, còn chuyện trên trời thì thế nào ? Trước đây khoảng năm thế-kỷ, nhiều giới-chức có thẩm-quyền trên thế-giới vẫn còn bắt người dân tin rằng địa cầu là trung-tâm của vũ-trụ, và vì thế mặt trời phải xoay quanh địa cầu. Ai mà không tin theo như thế ... chắc chắn là ... từ chết đến bị thương. Điển hình là Galileo, một người rất nổi tiếng đã phải ... sống khốn-khổ ... và chết trong cô-đơn và cay-đắng năm 1642 vì ông đã dám mạnh-mẽ ủng-hộ nhận-định của nhà bác học Copernicus cho rằng mặt trời là trung-tâm của vũ-trụ, chứ không phải trái đất, cùng những lý-thuyết của ông về các vì sao. Mãi cho đến năm 1992, các giới-chức có thẩm-quyền mới “trung-thực nhìn nhận những sai lầm của mình”. Bây giờ thì sự thật ra sao hẳn quý vị đều biết !!! Và cả Thái Dương Hệ của chúng ta cùng những gì mà con người thường cho là hoặc xưng tụng là nhất, đúng nhất, vĩ-đại nhất, cao cả nhất, v.v. thật ra cũng chả là gì so với sự bao-la của vũ-trụ.

3- Hai dẫn-chứng trên là về mặt hữu hình, còn về mặt vô hình, nếu hễ người ta không sờ mó được bằng tay hoặc không nhìn được vật gì bằng mắt thường thì vật ấy không hiện hữu chăng ? Cách nay vài ba trăm năm, con người chưa khám-phá ra vô tuyến truyền hình vậy làn sóng vô tuyến truyền hình không có à ? Rồi còn những sóng siêu âm, những tia sáng laser, vũ-trụ tuyến, hồng ngoại tuyến, v.v. đầy-dẫy trong trời đất mà mắt phàm không thấy nhưng chúng vẫn có và ảnh-hưởng lớn-lao đến đời sống con người và muôn vật. 

Qua những dẫn-chứng để hỗ-trợ cho lập-luận trên, tôi xin bàn đến hiện-tượng MA.

Măc dù có rất nhiều người chưa hay không được hân-hạnh gặp MA, nhưng qua lập-luận và một số dẫn-chứng trên, không ai có thể khẳng-định là ... không có ma ... trừ khi nói bừa đi hoặc dựa vào quyền-lực nào đó rồi áp-bức người khác không được tin là có MA. Song trước sau gì ... sự thật vẫn là sự thật ... Ánh sáng khoa-học và sự tự-do của tinh-thần đã và đang chứng-minh được sự hiện hữu của các sự vật hoặc hiện-tượng hữu hình hay vô hình (không nhìn được bằng mắt thường). 

- Còn đối với những người có duyên gặp MA thì ... phần đông đều tin ... và không thích dỡn mặt với MA ... cho rắc-rối cuộc đời. Có phải thế không hở quý vị nào đã từng hân-hạnh gặp MA ??? Bao nhiêu chuyện kể về MA trên khắp thế-giới ... chả lẽ tất cả đều nói láo hay sao ?

Bây giờ tôi xin kể về cái hiện-tượng mà hầu như trẻ em nào cũng thích nghe kể để rồi rúm người lại, tìm sự che-chở trong vòng tay bố, mẹ hay người thân, hoặc những đôi nhân tình trẻ có lý-do chính đáng để nép sát vào nhau, để nương vào nhau cho đỡ run ... mà không sợ mắc cở hay mang tiếng. Tuy tôi kể với tất cả sự thành-thật, kèm với sự đứng-đắn của bản thân và chút uy-tín trong xã-hội, song tôi không thể và không muốn bắt buộc hoặc đòi hỏi người đọc ... phải tin ... vì vàng thật không sợ lửa.

Giờ xin trở lại MA đại-học xá Đà Lạt. Trước đây khoảng hơn một năm gì đó, có một anh học Chính-Trị Kinh-Doanh (CTKD) khóa 1 và hình như đang ở Pháp đã viết một bài về chính anh gặp MA trong đại-học xá (ĐHX) trên Diễn-Đàn CTKD5. Anh cho biết đã gặp MA khi mở cửa sổ vào một buổi tối, nghĩa là khi anh còn thức tỉnh-táo, chứ không phải lơ-mơ lúc đang ngủ. Khi nghe anh hét lên, một Frère nào đó đã đến nghe anh kể lại. Sau đó Frère này đi quanh dãy nhà đọc kinh và làm phép rồi nói với anh và mấy người bạn cùng phòng đóng các cửa lại, chứ không phủ nhận việc anh gặp MA. Tôi đã lưu lại bài viết này trong máy để làm tài-liệu, nhưng sau đó máy bị trục-trặc hay upgrade gì đó nên bị mất nhiều thứ, nếu không tôi có thêm một bài để chia sẻ với quý bạn ... đọc cho ớn xương sống thêm. 

Vì được hay bị mang tiếng là “đại-học sĩ” nên bậc đàn anh khóa 1 và tôi khóa 5 viết ra sự việc này với sự đứng-đắn, có thể dùng làm tài-liệu, chứ không phải để đùa cợt vô ý-thức. 

Lần  hội-ngộ đầu tiên với ma ĐHX: Khoảng tháng 9-1968, viện đại-học Đà-Lạt (VĐH.ĐL) tổ-chức cho các sinh viên mới đi thăm một số danh-lam thắng-cảnh của Đà-Lạt. Sau buổi du-ngoạn, tôi được bạn nào đó cho một tấm ảnh để kỷ-niệm. Vào một buổi tối khoảng 6 hay 7 giờ, đồng môn Châu văn T. (hiện ở VN) đến phòng tôi ở lầu 1 ĐHX chơi. Khi bạn T. về, tôi thấy tấm ảnh biến mất. Đoán là anh bạn này lấy nên tôi đi đến phòng anh ở lầu 3 ĐHX để lấy lại. 

- Trước khi cất bước ra đi, xin được mô tả lộ-trình để bạn đọc ... thông-cảm hoặc thương cảm … hơn cho tôi. Lầu 1 ĐHX có 4 phòng cho sinh viên ở, còn một phòng đầu ở lầu 1 thì dành cho các thầy Công giáo đang tu ở và có cửa riêng biệt đi phía khác bên ngoài. Bốn phòng dành cho sinh viên đều có cửa hướng ra một hành lang mà ban đêm không có đèn soi sáng. Hành lang này dẫn đến một hành lang khác rồi chia làm hai hướng: một hướng là lối ra khỏi lầu một, một hướng dẫn vào nhà cầu (WC). Nhà cầu thì ban đêm có một ngọn đèn vàng do sinh viên tự bật lên và để suốt đêm, còn hành lang thì tối thui, dù có chút ánh sáng từ nhà cầu hắt ra song cũng chả thấm vào đâu so với bóng đêm, cộng thêm những cơn gió lạnh thổi luồn qua hành lang ... dễ làm một số sinh viên cảm thấy ... rợn người ... hay ớn xương sống ... vì cái cảm-giác vu-vơ nào đó khi đi đêm về. 

- Cũng cần tả thêm cho ... tăng phần hấp-dẫn ... là vì cái môi-trường và không khí dễ làm nổi da gà như vậy cho nên tôi và một số bạn cùng phòng khi cần phải đi làm việc lớn (đại t ......) ban đêm, thường cố năn-nỉ một bạn nào đó ... hộ tống ... bằng cách hoặc đem đàn theo ... để giúp vui trong lúc bạn mình ... hành sự ... hoặc đem theo cái gì để đọc hay học bài. Tuy nhiên nào phải ai và lúc nào cũng có bạn để nương tựa khi ...sợ ... nên bản thân tôi và một ít bạn khác nhiều lúc đã phải rất cô đơn khi làm ... ‘việc lớn’. Và cái việc được gọi là một trong tứ khoái ấy chắc chẳng còn đem lại sự khoái-chí bao nhiêu trong những lúc cô-đơn này. 

- Lại xin được dẫn-chứng thêm để phần này nặng ký hơn ... Khoảng mùa thi 1969, có một anh học Cao Học CTKD đến ở tạm lầu 1 ít ngày thôi để thi hay làm việc gì đó. Dĩ nhiên, anh là người lạc-lõng ... và cô-đơn về việc ấy ...so với các sinh viên ở sẵn từ lâu trong cùng phòng hay tại lầu 1. Tôi đoán là anh đã từng kinh qua ít nhiều hay ... kinh quá vì MA nên mới có chuyện sau ... Đầu lầu 1 (hướng về chiều ngang lầu 2) là phòng tắm giặt và rửa mặt tập-thể khá rộng. Phòng này có tường bao quanh nhưng khá trống-trải vì có nhiều ô trống nên ban ngày hay ban đêm có mở đèn thì người đi bên ngoài có thể nhìn thấy người trong phòng này khá rõ và đầy-đủ. Chúng tôi ở lầu 1 cả năm học không có gì xảy ra, nhưng khi anh lớn kia đến ở tạm ... thì một sáng nọ ... chúng tôi thấy có một đống c ... trong phòng tắm chung. Mấy bạn sinh viên khác lao-nhao lên vì việc này kèm ít câu ... xổ nho. Riêng tôi, tự nhiên cảm thấy như đoán được phần nào ... ai là nhà sản-xuất ... dù có thể không đúng hoặc chỉ là sự trùng-hợp, và âm-thầm thông-cảm với bất cứ ai đã phải ... làm vậy ... vì chắc là sợ MA nên không dám một mình đi làm … ‘việc lớn’. 



Giờ xin trở lại lần gặp ban đầu ... khiến cho “nghìn năm hồ dễ mấy ai quên”. Lầu 1 chụp năm 2002 (hình 1) khác năm 1969 khá nhiều. Năm 1969, không có cái cửa sắt lớn giữa hai bảng thông-báo và cửa sổ đầu tiên, thay vào đó là tường xây quanh với nhiều lỗ mắt cáo. Và đây là phòng rửa mặt và tắm giặt. Chỗ cửa sắt ra vào đầu tiên dọc theo chiều dài trước đây là cửa sổ như hai cửa sổ tiếp theo sau. Cả ba cửa sổ dạo ấy đều lắp kính với khung gỗ có thể nâng lên và hạ xuống dễ dàng, và thỉnh thoảng chúng tôi đã leo qua cửa sổ để ra, vào cho tiện ... nhất là ban đêm ... thay vì đi lối vào chính phải nhìn cái hành lang tối âm-u ... chả hấp-dẫn gì cả. Tiếp theo hai cửa sổ là lối vào lầu 1 chứ không có cửa sắt như bây giờ. Và cái đêm hôm ấy, khoảng 7 hay 8 giờ tối, tôi đã leo qua khung cửa sổ để đi đến lầu 3 là nơi bạn C.V.T. ở.

Sau khi leo qua cửa sổ, tôi đi chừng mươi bước thì đến đầu lầu 1, chỗ máng xối nước mưa (xin xem hình 1)... Bỗng nhiên, tôi có cảm-giác là-lạ, có cái gì đó có vẻ âm-u bao quanh tôi, và tôi không nhìn thấy lối đi trước mặt và lầu 2 nằm ngang phía trước cách đầu lầu 1 khoảng 20 mét.

Bình thường, các cửa sổ kính lầu 2 có một vài ánh đèn hắt ra nên dễ nhìn thấy. Ngay cả khi không có ánh đèn thì dãy nhà to lớn ấy cũng hiện ra lù-lù trước mặt, dễ nhận ra lắm. Vì không nhìn thấy phía trước, lại thêm cái cảm-giác âm-u bao quanh, nên tôi khựng lại ... và bắt đầu thấy hơi nhờn-nhợn. Tôi quơ tay chung quanh mình để xem có chạm trúng cái gì không, rồi lại chạm tay vào tường cho chắc ăn trước khi quay đầu nhìn lại khung cửa sổ tôi vừa leo ra. Tôi vẫn thấy rõ ánh đèn hắt ra vì khi đi tôi cố ý hé cửa phòng, và hình như có dặn bạn cùng phòng là để cửa hé ra như vậy. Tôi lại quay nhìn về lầu 2 và lối đi về phía đó, nhưng vẫn không thấy gì hết. Tôi bèn cúi sát xuống đất và nhìn ngược lên để thử nhìn cái dáng nhà và những cây xung quanh với bầu trời làm nền ... nhưng trước mắt vẫn chỉ là sự âm-u và tôi không nhìn thấy gì cả. Tôi chợt nghĩ đến việc ... MA bịt mắt dẫn đi ... như đã đọc trong nhiều sách báo. 

Tôi đứng phân vân và suy nghĩ có nên đi tiếp hay không ? Vừa quay nhìn chung quanh, vừa chạm tay vào tường, tôi suy tính một lát rồi quyết-định tiếp-tục đi. Một phần tôi nghĩ là nếu chạy trở lại phòng thì có vẻ ... chết nhát quá ... phần khác biết đâu chừng tôi bị ... MA hớp hồn ... nên xúi đi tiếp. Lý-do khác khiến tôi tiếp-tục là vì dù ở trong ĐHX chưa lâu lắm, nhưng lối đi thì tôi cũng qua lại cả trăm lần. Tôi có thể ước chừng khoảng bao nhiêu bước thì đến con đường dẫn xuống nhà ăn tập-thể, kể cả khi lối đi hơi vòng một chút ở đầu lầu 2... Cho nên, tôi vừa đi dò-dẫm vừa quơ hai tay trước mặt, thỉnh-thoảng lại vặn-vẹo mình mẩy và xoay đầu xoay cổ cho nó tỉnh-táo ... mà xương sống vẫn ớn lạnh và thấy cô-đơn vô cùng, chứ chả có anh hùng hoặc can-đảm gì cả ... Và tôi đã đi khoảng 60 mét đúng đường. Tôi dừng lại và nhìn chung quanh vì sợ nếu tính sai mà đi tiếp sẽ bị lăn xuống dốc về phía lầu 3... Nhưng tôi vẫn không thấy gì hết ... Tôi quyết-định đi tiếp từng bước, song mới đi được vài bước thì bị lọt chân xuống cống nước (hình 2). Lúc ấy tôi mới bừng tỉnh và nhìn thấy cảnh vật và lối đi xung quanh. Vì chân đi bằng dép Nhật nên bị trầy-trợt, tuy không đau lắm nhưng bực mình nên tôi ... xổ cả tràng chữ nho ... cho hả giận ... vì bị ‘cái gì đó’ chơi mình ... và cũng cử động cái miệng cho ... bớt sợ.

 
 Sau khi bừng tỉnh và nhìn thấy cảnh vật và đường đi, tôi đến phòng bạn T (bên trái). Nhờ đèn sáng trong phòng, tôi thấy bàn chân trái bị trầy-trợt và rướm máu, không nặng lắm. Tôi đứng nói chuyện một lát rồi lấy lại tấm ảnh và ra về, chứ không kể lại hiện-tượng vừa xẩy ra, chỉ cho biết là vì trời tối nên đi bị trầy chân thế thôi. Tôi chỉ lo là nếu chân bị sưng thì sẽ đi giầy không được. 

Trên đường về, dù  vẫn thấy sợ, nhưng tôi quyết-định đi vòng bằng con đường mòn, tối hơn, và đi vòng hẳn ra phía sau lầu 1, đi tới đi lui cả ở những chỗ tối-tăm mà bình thường tôi thường né ... không dại gì dẫn xác đến mấy chỗ âm-u đó cho phí thân trai làm gì. Vừa đi bộ, tôi vừa huýt sáo, có khi hát to lên, có lúc vỗ tay vào nhau hoặc vươn vai để giữ cho hồn vía tỉnh-táo ... ra vẻ ta đây đang đi bộ lòng vòng chơi, nhưng mắt thì căng ra nhìn quanh các cây cối hay chỗ tối. Chỗ nào nhìn mà cảm thấy rờn-rợn thì ... bước thẳng đến ... một cách thiếu can-đảm ... rồi tới đâu thì tới ... muốn chơi nhau thì chơi... chứ có sợ thì cũng không biết phải làm sao. Và kết-quả là tôi không thấy hay bị gì thêm, có lẽ ‘địch’ thấy tôi đã chuẩn-bị chơi xả láng nên không thể phục-kích bất ngờ như lúc tôi mới đi chăng ? 

Lần hội ngộ thứ hai với ma ĐHX: Vào khoảng tháng 12 gần lễ Giáng Sinh, các phân khoa cho sinh viên nghỉ khoảng một tháng. Hầu hết sinh viên nội trú đều rời ĐHX trong thời gian này. Phòng chúng tôi có 6 người. Buổi tối trước khi chia tay, 6 người ngồi lại với nhau uống cà-phê và chuyện gẫu, sau đó bày ra đánh bài ăn kẹo rượu. Người nào thắng được 1 cục kẹo, phải ngậm trong miệng cho đến khi kẹo có rượu tan hết chứ không được nhai nuốt. Có bạn được ngậm 5, 6 cục kẹo trong miệng một lúc. Chúng tôi chơi đến khoảng 2 giờ sáng thì nghỉ và đi ngủ. 

Vì là đêm cuối nên chúng tôi để đèn sáng chứ không tắt đi như mọi đêm. Trong phòng có một  đèn néon trắng dài 1m20 ở giữa trần phòng và  tổng cộng 6 bóng đèn tròn tại mỗi bàn học riêng của từng người. Đêm ấy, có ngọn đèn néon và nhiều đèn bóng tròn không tắt nên phòng khá sáng. Tôi nằm ngủ trên chiếc giường của tôi ở góc phòng và cạnh cửa sổ. Hai bạn Thân Trọng H. (CTKD5, hiện ở Mỹ) và Lê Đình P. (CTKD5, trung úy Hải quân, đóng ở đài vi-ba, Vũng Tàu, không biết tin-tức từ sau 30-4-1975) kê thêm một cái giường đơn khác cạnh giường bạn H. (đối diện giường tôi), rồi cả hai trùm chung một cái màn (mosquito net) để ngủ. 

Tôi ngủ được một giấc không biết bao lâu và bỗng choàng tỉnh dậy. Tôi mở mắt và thấy phòng sáng-sủa, nhìn rõ mọi thứ. Tôi liếc nhìn sang bên trái và thấy rõ hai bạn H. và P. đang ngủ say. Tôi lại lơ-mơ nhìn xuôi theo cả phòng rồi ngước đầu nhìn lên phía bàn học của tôi ngay cạnh cửa sổ. Lúc ấy tôi nằm đầu hướng về phía cửa sổ. Thoạt đầu tôi chỉ định liếc sơ lên phía bàn học theo kiểu nhìn lơ-mơ quanh phòng thôi. Nhưng bỗng nhiên tôi có cảm-giác là-lạ, nên ngước hẳn đầu và mặt để nhìn ngược lên. Và tôi thấy đầu và cổ cứng ngắc, không ngước lên được. Lúc đó, tôi chưa có cảm-giác là có MA gì cả, nên tôi lại cố ngước đầu nhìn ngược lên. Lần này, đầu và cổ tôi vẫn không nhúc-nhích được theo ý muốn, nhưng mắt tôi vẫn liếc lên được một chút và nhìn thấy một thứ ... ngoài ý muốn : đấy là một dáng người mặc quần áo trắng mà tôi không thấy mặt, đang ngồi trên cái ghế ở bàn học ... và ... nhìn vào màn của tôi.   

Dĩ nhiên lúc đó tôi ... sợ ... Tôi ráng xoay đầu lên nhìn lần nữa nhưng không làm được, song lại vẫn liếc thấy cái bóng trắng ngồi nhìn vào tôi ... thế mới chán đời chứ. Tôi bèn cố la lên ... “H. và P. ơ ơ ơ ơ i i i i  !!!” , nhưng không sao phát ra tiếng được. Nằm im chừng mấy giây, tôi lại cố sức gào lên ... mở đầu bằng mấy ... chữ nho ... cho tăng thêm khí thế ... (xổ nho) “ á .. á.. á ... H. ơi ... P. ơi “... nhưng tôi vẫn không la thành tiếng được, hoặc có thể chỉ phát ra được mấy âm thanh ... ọc ... ọc ... trong cổ họng ... vừa đủ để con MA ngồi nhìn vào ... và chắc là khi dễ tôi. Đấy là tôi đã từng biết bao lần hét lên tiếng k..i..a..i.. khi tập luyện, vậy mà đến lúc bí như thế này lại không sao gầm lên được. Vừa sợ vừa bực mình, tôi nằm im tính toán phải làm sao đây, song không dám liếc nhìn con MA nữa. Chợt nhìn thấy chiếc ghế ở cuối giường, khoảng tầm chân của tôi, tôi cố lấy tinh-thần hơn là vận sức, định đạp mạnh cho chiếc ghế đổ rầm xuống ... và tin chắc là nếu tôi vùng dậy được hay chiếc ghế đổ ầm xuống thì con MA (nếu có thật) sẽ biến mất ... và các bạn tôi cũng thức dậy ... Nhưng than ôi ... bao mồ hôi đã đổ ra tại võ đường ... bao hào-khí do công-phu tập-luyện ... giờ đem ra dùng cho một cú đạp hạng bét ... mà cũng không làm được. Bí quá mà không sao la thành tiếng hay dãy-dụa được, tôi nằm ... ngay đơ ... thêm một lát nữa. Lúc ấy tôi đắp chăn từ chân lên cổ và hai tay để lên bụng ... Rồi trong một nỗ-lực sau cùng, tôi chợt vung hai tay lên và kéo ... được ... cái chăn trùm lên mặt, rồi nằm im re ... và dùng hết ngũ quan để nghe ngóng động tĩnh ... Tôi cảm thấy như có bàn tay lật cái màn lên ... rồi hình như có bàn tay đặt lên bụng tôi ... và chẳng biết có phải vì thất kinh hồn vía không mà tôi lịm đi hồi nào không biết, cho đến lúc tỉnh dậy vào buổi sáng, chứ nếu mà không bị lịm đi thì làm sao mà ngủ tiếp cho được.

Hai hiện-tượng xảy ra cho tôi, một lần đang ngủ mà chợt thức giấc thì còn có thể cho là trạng-thái lơ-tơ-mơ, thế còn một lần tôi còn tỉnh và đang đi thì chả lẽ lại rơi vào trạng-thái lờ-tờ-mờ à ? Và lại còn những lời xì-xào về ma ĐHX mà tôi tin là có nhiều anh sinh viên đã ... có duyên gặp gỡ ... nhất là câu chuyện mà một đàn anh CTKD1 viết trên diễn-đàn CTKD5 mà nhiều bạn K5 đã đọc ... chẳng lẽ chỉ là những đám khói ... không từ lửa mà ra sao ? 

Giờ đây, quê hương vẫn còn đó mà tưởng như nghìn trùng xa cách. Quê-hương mới và cố hương là hai thực-thể mà như là thế-giới bên này và thế-giới bên kia. Sống ở bên này mà lòng còn chất đầy nỗi nhớ. Trong muôn ngàn nỗi nhớ khôn nguôi, có nỗi nhớ về những lần gặp MA Đại Học Xá vẫn đậm nét, muốn quên cho ... đỡ sợ mà không được. Thôi ... đành đem ra chia sẻ với các anh chị em đã một thời cùng học ... để cùng run với nhau ... gọi là chia ngọt, sẻ bùi ... Mong các anh chị em mỗi người nhận ... một chút ... lấy thảo./.

Nguyễn Khắc Kình (CTKD5)


 

Bổ túc thêm (6-12-2009): sau khi đọc bài này, một số Bạn thuộc nhiều phân khoa đã chia sẻ một số chuyện về MA bên trong Đại học xá, hay tại Đà Lạt, trên diễn đàn nào đó của cựu sinh viên Đà Lạt mà tôi không nhớ rõ. Riêng anh VVT (CTKD3) đang sống ở Paris, Pháp, đã điện-thoại và trò chuyện với tôi trong khoảng 3 giờ, và lan-man qua chuyện MA ở Lầu 1 đại-học-xá. Anh cho biết chính anh trong một đêm, đã leo lên trần nhà lầu 1 để dọa MA người khác. Trong khi anh đang lom-khom bò ở trên trần nhà, thì thấy một bóng người mặc quần đùi, cũng đang ở trên trần nhà như anh. Lúc đó, anh nghĩ là cũng có người leo lên trần nhà để nghịch-ngợm như anh thôi. Nhưng hôm sau, anh hỏi dò lại thì khoảng thời-gian đó không có ai làm như vậy cả.


(bài viết cho Đặc-san Thụ nhân bên này nỗi nhớ, phát-hành mùa Thu 2004, nhân dịp Đại Hội Thụ Nhân Thế-Giới, tổ-chức tại Hoa Kỳ năm 2004, trang 236-246), có thêm phần bổ-túc và ảnh của người viết.