
Tôi đă gục đầu khóc trước mặt bao nhiêu em tại trung tâm khiê’m thị Nhật Hồng và
ma’i â’m Thiên Ân V́ thấy ḿnh tầm thường và nhỏ nhoi quá . Ca’c em tự tin ,
phâ’n khởi và râ’t tự lập. Tôi không t́m thâ’y ở ca’c em sự bâ’t măn , ganh tị
hay tiê’c thương cho bâ’t hạnh mà cuộc đời ca’c em đang ga’nh chịu.
Ca’c em giu’p đỡ lẫn nhau, lă‘ng nghe lời khuyên bảo dạy dỗ của thày cô và những
người chung quanh. Thương biê’t bao khi no’i chuyện khuôn mặt của ca’c em ngẩng
lên cao , đôi mă‘t khe’p ki’n rung rung cô’ mở ,nghiêng cổ nghe ngo’ng, và luôn
luôn tủm tỉm cười v́ ca’c em không nh́n cuộc đời bằng đôi mă‘t trần tục của loài
người .
Thượng đê’ đă ưu đăi cho ca’c em nh́n bằng đôi mă‘t và nghe bằng tra’i tim của
thiên thần . Tôi không thâ’y ca’c em cau mày, nhăn nho’ v́ co’ thể ca’c em chưa
bao giờ thâ’y được khuôn mặt cau co’ như thê’ nàọ. Chu’ng tôi ngồi nghe ca’c em
kể chuyện học hành, mơ ươ’c cho tương lai của ca’c em. Giọng no’i ca’c em nhẹ
nhàng như thủ thỉ dẫn tôi vào một thê’ giơ’i thật an ḥa, nơi mà mọi người đều
co’ một ca’i nh́n thân thiện cho nhau, lă‘ng nghe nhau và……khu’c khi’ch cười .
Đê’n giờ di học, ca’c em xin phe’p đi sửa soạn để trở lại trường, ca’c em lần
bươ’c lên những bậc thang dô’c, hẹp một ca’ch thuần thục. Lần đê’n chỗ sân trên
sân thượng mu’c nươ’c ra chậu đưa tay vơ’i ca’i khăn treo trên giây phơi gần
đo’: nhu’ng ươ’t, vă‘t cho ra’o nươ’c rồi đi đê’n những em nhỏ tuổi hơn đang
ngồi đợi ở băng ghê’ cẩn thận nhẹ nhàng lau mặt cho từng em rồi cuô’i cùng mơ’i
lau mặt cho em. Cẩn thận em xê’p chậu vào go’c sân và ca’c em đi xuô’ng lầụ Tôi
nghĩ trong bụng nê’u là những đư’a con của tôi th́ năy giờ chă‘c đă co’ cuộc
chen lâ’n, xô đẩy trên chiê’c cầu thang dô’c và hẹp này rồị Nhưng ca’c em chỉ
nhỏ nhẹ hươ’ng dẫn nhau, xuô’ng đê’n nhà dươ’i . Em lơ’n nhâ’t đư’ng trươ’c
nhâ’t một tay ôm cặp vở, một tay ca’c em vịn vai nhau, thưa mọi người ở nhà cho
ca’c em đi học rồi vịn vai nhau đê’n trường.
Ca’c em đi rồi tôi và Mark ngồi lại nơi pḥng kha’ch và được ca’c cô cho xem
những mo’n hàng thủ công ca’c em làm để ba’n : những chuỗi hạt , những mo’n đồ
chơi ngộ nghĩnh dễ thương mà ca’c em làm để ba’n lâ’y tiền lo cho chi’nh ca’c em
và ca’c bạn. Soeur kể cho chu’ng tôi nghe những câu chuyện thật thân thương :
Chuyện chỉ co’ xảy ra ở Nhật Hồng : ( theo Hương Nhi )
Trong tiê’t học Anh văn, thày gia’o muô’n cac em thực tập no’i những câu thông
thường trong đời sô’ng hằng ngàỵ Sau khi hỏi ca’c em hàng ngày làm ǵ, học ǵ và
cả lơ’p trả lời râ’t trôi chảy, thày gia’o gật gù ra vẻ hài ḷng. Thày hỏi tiê’p
:
Vậy ca’c giờ rảnh ca’c em làm ǵ ?
Cả lơ’p chưa biê’t trả lời sao th́ thày gợi y’ :” chẳng hạn như nghe ma’y, nhẩy
dây, xem TV …”
Một em nhanh nhẹn trả lời :” Listen to the radio, skipping, listening to TV.
Thày sửa lại :” watching TV “
Em học sinh liền no’i:” thưa thày, thày watch chư’ chu’ng em đâu co’ watch được
“
Thày :” à à “
Một Soeur mơ’i về đây dạy ca’c em, hôm soeur đi công chuyện về trễ. Trời nha’
nhem tô’i, Soeur bươ’c lên cầu thang thâ’y nhà tô’i thui mà ca’c em đang ngồi
că‘m cu’i viê’t. Soeur vội lên tiê’ng :
_ Sao chu’ng con ngồi tô’i như thê’ mà viê’t được à ? bật điện lên cho sa’ng đi
con !
- Dạ thưa Soer bật điện lên chu’ng con co’ thâ’y ǵ đâu ạ !
Ngày nào d́ cháu chúng tôi cũng ngồi xỏ tràng hạt vào những tối mùa hè. Hôm ấy
d́ bỗng yêu cầu moi người thi xem ai làm nhanh hơn. Chúng tôi yêu cầu là phải
tắt điện cho thật công bằng. Mọi người đồng ư và hào hứng bước vào cuộc thị Kết
quả là D́ và các cô sáng mắt về chót, bởi v́ ai cũng chỉ xỏ được một vai hạt vào
sợi dây c̣n các em th́ xỏ được rất nhiềụ Ôi vui thật đấy !!!( theo Hương Nhi )
Câu chuyện làm chúng tôi cười ra nước mắt, ôi thân thương quá, ôi ngot ngào quá.
Soeur cho chúng tôi biết trung tâm phục vụ cho trẻ em khiếm thị , mồ côi và đa
tật. Giúp các em có niềm tin , niềm hy vọng , những kiến thức và kỹ năng cần
thiết, nhờ đó sống hạnh phúc và sống tự lập theo khả năng riêng của mỗi em.
Rời Nhật Hồng chúng tôi đến Mái ấm Thiên Ân do thầy Nguyễn quốc Phong dieu hành.
Mái ấm nằm ở Tân phú, ven biên thành phố. Thầy đón chúng tôi vào nhà và giới
thiệu các em với chúng tôi . Miệng luôn nở nụ cười tự tin và thân thiện , tôi
nghe được cả một tấm ḷng nhân ái thật sự khi thầy nói chuyện với các em. Thầy
Phong tâm sự:
Mái ấm mở cửa nhằm giúp các em khiếm thị hiếu học sống ở các vùng thôn quê tỉnh
lẻ có cơ hội để học hành. Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi có thể nhận tối đa 15 em.
Chúng tôi giúp nhau có được nghị lực, niềm tin và những kỹ năng cần thiết để các
em có thể vươn lên vui sống tự lập và hoà nhập xă hộị Khi các em "đủ lông đủ
cánh", chúng tôi giúp các em khởi đầu cuộc sống tự lập và đón nhận các em mớị
Ư tưởng thành lập Mái ấm bắt nguồn từ chính kinh nghiệm bản thân. Bị hoàn toàn
mất thị giác và khứu giác sau một tai ngạn giao thông năm 1991, tôi đă sống
những tháng đầu trong khủng hoảng và tuyệt vọng. Tôi không chỉ mất ánh sáng mà
c̣n mất cả ư nghĩa và mục đích của cuộc sống.

Cho đến nay Việt Nam vẫn chưa có một trung tâm nào để giúp những người mới bị
khiếm thị khi đă khôn lớn, chưa có nơi dạy học phục hồi chức năng để giúp họ
thích nghi với cuộc sống mới... Cố gắng lắm tôi mới xin được vào học chữ braille
tại một trường khiếm thị vỏn vẹn trong 15 giờ. Sau đó tôi mày ṃ tự học, rồi may
mắn được học hàm thụ từ xa với trường HADLEY SCHOOL FOR THE BLIND (Winnetka,
Illinois, USA). Năm 1994, cùng với 1 ma soeur, chúng tôi mở một ngôi trường nhỏ
nuôi dạy các em khiếm thị. Năm 1996 tôi được học bổng sang Paris học tại
Association Valentin Hauy 8 tháng về phục hồi chức năng và vi tính cho người
khiếm thị.
Tôi cũng được một cảm nghiệm sâu xa như thấy đă được Trời an bài cho được 33 năm
sống trong ánh sáng, trong đó có 20 năm vui sống trong nhà Don Bosco, được học
biết bao điều tốt đẹp, nhất là học được tinh thần lạc quan vui tươi, ḷng yêu
mến trẻ và phương pháp giáo dục của Don Bosco..., để giờ đây Trời gọi tôi trở
thành một người mù, đến sống với và đồng hành với các em mù đồng cảnh ngộ c̣n
kém may mắn hơn tôi nhiều lắm .
Mái ấm Thiên Ân ưu tiên đón nhận các em khiếm thị cơ nhỡ, hiếu học, tuổi từ 10
đến 16, sống ở các vùng sâu vùng xa, không có điều kiện đi học. Mái ấm cũng đón
nhận các em mới bị khiếm thị khi đă khôn lớn do tai nạn hoặc bệnh tật. Mái ấm
giúp các em học chữ, học các môn phục hồi chức năng (như học sử dụng gậy để tự
đi lại trên đường phố, học làm các công việc sinh hoạt thường ngày...), học nhạc
lư và học sử dụng các loại nhạc cụ, học sử dụng vi tính, học Anh văn và học một
vài nghề như massage, bấm huyệt theo Đông y, vật lư trị liệu, làm bàn chải, làm
gậy... Các em cũng được phát triển các năng khiếu văn nghệ và thể thao.
Hiện nay Mái ấm có 18 em (4 nữ và 14 nam), trong đó 12 em nột trú và 6 em bán
trú. Về việc học hành, có 2 em đang là sinh viên đại học, 2 em lớp 8, 2 em học
nhạc, 4 em học Đông y và vật lư trị liệu, 3 em đang thực tập nghề massage và 5
em mới vào đang học các môn phục hồi chức năng.
Là một nhóm tự lực, thầy tṛ chúng tôi cố gắng đùm bọc dạy dỗ nhaụ Chúng tôi
sinh sống một phần nhờ công việc chuyển dịch và làm các sách chữ braillẹ Mái ấm
cũng làm và xuất khẩu những cây gậy ḍ đường cho người khiếm thị. Phần c̣n lại
Mái ấm nhờ vào sự nâng đỡ hỗ trợ của các ân nhân và anh em bạn hữụ.
Mái ấm Thiên Ân cũng góp phần vào việc nâng cao đời sống văn hoá của cộng đồng
người khiếm thị Việt Nam với những nghiên cứu và dịch thuật nhiều tài liệu quan
trọng về người khiếm thị, đồng thời nghiên cứu phát triển một số phần mềm vi
tính giúp người khiếm thị Việt Nam sử dụng vi tính trong học hành và làm việc.
Mái ấm rất mong được sự cộng tác hỗ trợ của những tấm ḷng nhân ái trong việc
chuẩn bị hành trang vào đời cho các em khiếm thị Việt Nam
Sau đo’ thầy mời ca’c em đàn ha’t tặng chu’ng tôi và những câu chuyện vui.
Chu’ng tôi ra về vơ’i những quyê’n luyê’n và yêu thương
Đôi mă‘t và gương mặt thiên thần của ca’c em đă cho tôi sự suy ngẫm sâu xa .
Ca’m ơn cuộc sô’ng , ca’m ơn ai đă cho tôi cơ hội gần gủi vơ’i ca’c Thiên Thần
nơi trần gian.
Phạm Thanh Nga
QGNT75
Mời quý anh chị vô web site sau đây coi thêm một số hình ảnh:
http://elconin.smugmug.com/Children
|