Chị Em Cùng
Trường Một đoạn đô’i thoại qua điện
thoạị Cả 3 chị em tôi cùng học một trường từ năm Đệ Thâ’t cho đê’n khi hoàn tâ’t bậc Trung học. Không nhơ’vì sao và từ lu’c nào, tôi và chị cùng học một năm vơ’i nhau mặc dù chị lơ’n hơn tôi 2 tuổị Sau này chị lại “đu’p” thêm lần nữa, thành ra chị học sau tôi một lơ’p. Suô’t thời gian 7 năm ở trường Quô’c Gia Nghĩa Tử, tôI co’ dịp học chung vơ’i ca’c nữ sinh kể từ năm Đệ Ngũ (lơ’p 8) lên đê’n Đệ Nhâ’t (lơ’p 12). Trong những năm này, ca’c nữ sinh chung lơ’p thường xem chu’ng tôi như những “cậu be’” hay nghịch ngợm, pha’ pha’ch; quả thật, đại đa sô’ ca’nh nam sinh chu’ng tôi vẫn còn là lũ nho’c con “chẳng biê’t gì, chỉ co’ pha’ thôi”. Ngoài những trò nghịch ngợm thường tình như: rải mă‘t mèo vào bàn ghê’, cột ca’c vạt a’o dài của ca’c nữ sinh vào nhau hay tung những mảnh giâ’y vụn lên đầu ca’c chị ngồi bàn trươ’c . . . . . . Dạo ấy, ngoại trừ vài anh lơ’n tuổi đã bă‘t đầu biê’t sửa bộ ngay ngă‘n, ăn no’i chững chạc mỗi khi co’dịp tiê’p xu’c vơ’i ca’c nữ sinh; chu’ng tôi vẫn hầu như chẳng co’ y’ niệm gì mâ’y về những kha’c biệt. Vào những giờ ca’c nữ sinh tập thể dục, đa’m chu’ng tôi gồm vài đư’a chuyên nghịch ngầm cũng biê’t rủ nhau le’n vào trong một lơ’p học trô’ng ở tầng thư’ nhâ’t. Đo’ng ki’n cửa lại, cùng nhau nhìn qua ca’c khe hở để quan sa’t và phê bình những hình da’ng của ca’c nữ sinh cùng lơ’p ngoài sân vận đô.ng. Và cũng chỉ co’ thê’, chẳng đi đê’n ca’i thê’ giơ’i nào cả. Co’ thể trong đa’m chu’ng tôi cũng co’ những “cây si” đã được trồng để ngă‘m nghe’ một nàng nào đo’, trong thâm tâm chu’ng tôi vẫn luôn nghĩ rằng không bao giờ ca’c chị lại để y’ đê’n mà chỉ đô’i xử như những cậu em mà thôi!!! Phần nào vì những ly’ do đo’ khiê’n tôi thường hay cảm thâ’y gần gũi và thoải ma’i hơn khi co’ dịp tiê’p xu’c vơ’i ca’c bạn ga’i cùng lơ’p của bà chị mình. Dẫu sao tôi cũng trên họ một lơ’p. Chị co’ một sô’ bạn thân mà tôi râ’t thường gặp như: Chị Xuân Mai, Tuyê’t Nga, Hoàng Dung, Nguyễn thị Nhơn . . . . . . . . . . . . Vô’n bản châ’t nhu’t nha’t, tôi thường hay lu’ng tu’ng mỗi khi cần phải tiê’p xu’c vơ’i ca’c nữ sinh – ngoại trừ những lu’c a tòng cùng một lũ pha’ pha’ch vì ỉ vào sô’ đông -. Điển hình năm học lơ’p 12, dang trong giờ sinh ngữ, vì năm đo’ chỉ co’ một lơ’p ban B (ban toa’n) nên cả 2 sinh ngữ (Anh, Pha’p) học chung, đê’n giờ sinh ngữ thì chia rạ Lợi dụng thời gian đổi lơ’p, tôi và anh bạn thân (VVK) rủ nhau trô’n học đi chơị 2 đư’a vừa bươ’c ra khỏi cửa lơ’p, nghe tiê’ng gọi, quay lại hoa’ ra là chị Nguyễn thị Phương Mai đang chạy theo ngăn cản. Chị no’i:” . . . . . .mâ’y anh không chịu kho’ học, thi rơ’t thì khổ lă‘m . . . . . . .”. Vừa xâ’u hổ (vì quê) lại vừa kho’ chịu (bị bă‘t quả tang), tôi luô’ng cuô’ng chẳng biê’t no’i gì, vội đẩy người bạn ra phi’a trươ’c đô’i mặt vơ’i chị và lẩn đi mâ’t. Â’y thê’ nhưng mỗi lần co’ việc cần phải gặp bà chị trong giờ ra chơi thì tôi lại hiên ngang đê’n lơ’p của chị trong lu’c bao nhiêu cặp mă‘t đang chiê’u vào mình (tưởng tượng thôi nhưng cũng run trong bụng lă‘m). Chẳng gì thì mình cũng vừa đậu xong Tu’ tài 1 mà. Rồi những lần hiê’m hoi được tham dự trong những cuộc đi chơi chung vơ’i ca’c bạn cùng lơ’p chị, tôi thầm cảm thâ’y hãnh diện và không ngại ngùng gì cả. Còn nhơ’ năm thi xong Tu’ tài 2, lu’c đo’ chị và ca’c bạn đang thi Tu’ tài 1, tôi co’ bổn phận đưa đo’n chị trong 3 ngày thị Hai ngày đầu trôi qua tương đô’i êm ả, ngày cuô’i cùng thi môn Toa’n. Khi đê’n đo’n chị vào buổi chiều, chị cho biê’t chỉ trả lời được ca’c câu hỏi còn bài toa’n thì sai đa’p sô’; ca’c bạn của chị phần lơ’n cùng chung sô’ phận. Nhìn những khuôn mặt thiểu não mà thâ’y tội nghiệp vô cùng. Tôi đành phải an ủi:”Chă‘c thê’ nào cũng đậụ Dù không làm được hoàn toàn bài toa’n nhưng bù lại đã làm tô’t bài thi môn Vạn Vật, nhâ’t là quy’ vị theo ban A, không đê’n nỗi nào đâu”. Cũng may chị và ca’c bạn – những người tôi biê’t – đều qua khỏi kỳ thi đo’. Sau khi co’ Tu’ tài 1, vì hoàn cảnh gia đình, chị phải tạm nghỉ học làm thư ky’ Toà A’n ở tỉnh Pleikụ Thời gian xa gia đình, chị vẫn thỉnh thoảng gởi i’t tiền về cho cậu em u’t tiê’p tục việc học. Và cũng từ đo’ tôi không còn co’ dịp nào gặp lại ca’c bạn của chị nữạ Thảng hoặc được nghe tin qua ca’c bạn cùng trường cho biê’t: Hoàng Dung đậu Tu’ tài 2 hạng cao được học bổng ở Đài Loan, ca’c chị Xuân Mai, Nhơn, Vũ thị Trang, Tuyê’t Nga . . . . . .cũng vượt qua chặng cuô’i để bươ’c vào ngưỡng cửa Đại Học. Những ngày tha’ng 3 năm 1975,
gia đình mâ’t tin tư’c về chị vì vùng cao nguyên là nơi khởi đầu của trận
chiê’n. Mãi đê’n hơn 3 tha’ng sau, khi tình hình tương đô’i ổn định, mơ’i co’
tin chị còn sô’ng và trở về; chị em lại đùm bọc vơ’i nhau mà sô’ng. Mâ’y năm đầu
kho’ khăn và nhiều biê’n đổi trong chê’ độ mơ’i, i’t nghe chị nhă‘c đê’n ca’c
bạn cũ cùng trường; co’ lẽ vì cuộc sô’ng đã kha’c và ở qua’ xa sau khi rời
trường nên chị không còn giữ được những liên lạc trươ’c kiạ Bẵng đi nhiều năm
sau, nhờ những sinh hoạt của GDQ ngày càng trải rộng, tôi đã co’ được những tin
tư’c về một sô’ bạn bè cũ của chị Ca’ch đây vài năm đã giu’p chị liên lạc lại
vơ’i ngườI bạn thân nhâ’t vẫn còn ở VN, dù không diễn tả nhiều nhưng qua ca’c
thư của chị tôi cũng mường tượng ra hình ảnh xu’c động khi 2 người gặp nhau:” .
. . . . . chị đã gặp XM, buồn cười qua’, 2 đư’a chẳng nhận ra nhaụ Hai ma’I to’c
dài ngày xưa đã biê’n mâ’t, chị ô’m đi nhiều còn XM thì lại mập rạ Mừng mừng tủi
tủi, mày mày tao tao suô’t cả buổi mà chưa hê’t chuyện. Hoàn cảnh 2 đư’a giờ
tương tự như nhau . . . . . . . . . .XM cũng không co’ nhiều tin tư’c về ca’c
bạn. Ca’m ơn em râ’t nhiều về chuyện nàỵ Hy vọng chị sẽ tìm thêm được ca’c bạn
kha’c . . . . . . . “. Gia đình tôi thuộc dạng chỉ đủ
ăn, đủ mặc lại không co’ tho’i quen khuyê’n khi’ch chu’ng tôi xử dụng tiền nên
hầu như suô’t mâ’y năm ở Trung học chẳng bao giờ chu’ng tôi co’ được tiền. Mồ
côi Mẹ sơ’m, chị cả tôi là người lo lă‘ng và qua’n xuyê’n việc chi tiêu trong
gia đình. Để tiê’t kiệm, chị thường hay mua vải về và may lâ’y quần a’o cho
chu’ng tôị Khô’n nỗi, tài may va’ của chị co’ giơ’i hạn nên lă‘m khi quần thì
ngă‘n trên mă‘t ca’, a’o bị lệch một bên . . . . . . .Năm học lơ’p 12, tôi
thường hay bị ca’c bạn cùng lơ’p đê’n sơ’m hơn đư’ng sẵn ở cầu thang chờ tôi đi
ngang là bă‘t đầu đê’m 1, 2 ,3 . . . . .Những lu’c đo’, tôi chỉ biê’t ngượng
chi’n người và thầm tra’ch cho “sô’ phận hẩm hiu” của mình. Dẫu sao, tôi cũng là
nam nhi, chuyện thua ke’m bạn bè không đê’n nỗi là một trở ngại lơ’n; còn chị,
việc này chă‘c hẳn đã khiê’n chị tủi thân nhiều lă‘m!!! Cũng may phần lơ’n ca’c
bạn bè đều cùng một trạng huô’ng như nhaụ Ca’c bạn Q thân mê’n, dù muô’n
hay không, chu’ng ta đã từng là những người cùng một hoàn cảnh. Những mâ’t ma’t,
thiê’u thô’n thuở thiê’u thời của hầu hê’t gia đình chu’ng ta đôi khi lại chi’nh
là những động lực đã giu’p chu’ng ta cô’ gă‘ng hơn để vượt thă‘ng râ’t nhiều trở
ngại trong cuộc sô’ng. Dù giờ đây, mỗi người một đời sô’ng kha’c nhaụ Chu’ng ta
đã co’ một khoảng đời niên thiê’u cùng học hành, vui đùa, và chia xẻ vơ’i nhau
những điểm chung mà không co’ một trường Trung học nào giô’ng như vậỵ Như một
sô’ ca’c bạn thường no’i, chu’ng ta là những ngườI co’ hai khai sanh và như vậy
chu’ng ta co’ hai gia đình. No’i một ca’ch kha’c, tâ’t cả chu’ng ta là anh chị
em vơ’i nhau trong một gia đình. Đại gia đình QGNT. Xin hãy đê’n vơ’i nhau bằng
tình thương yêu, tinh thần đùm bọc vơ’i tâ’m lòng rộng mở và sự cảm thông, cùng
nhau vượt lên trên mọi dị biệt – nê’u co’ – để dù trong bâ’t cư’ tình huô’ng
nào, chu’ng ta cũng vẫn thể hiện được tinh thần của bài Hiệu Đoàn Ca ngày nàọ
|