viết về 30 THÁNG 4

 

Lại một ngày 30-4 đen đau thương sắp đến .

Bài thơ này chỉ là một chút gợi nhớ cho những tâm hồn c̣òn mang nặng nỗi đau, nỗi đau của mỗi lần hè đến với bao kỷ niệm xót xa...Th. T. xin thân tặng tất cả các chị em bạn gái đă từng một thời đi thăm nuôi cha, chồng trong trại " cải tạo " sau ngày 30-4 .

 

HẠ BUỒN

 

Hạ lại về tháng Sáu,

Cơn mưa buồn giăng giăng...

Từng ngày qua khốn khó,

Anh vẫn hoài xa xăm...!

Lần ra đi, anh bảo :

Chỉ mươi ngày thôi, em

Em mòn hơi vẫn đợi,

Mong : chân cứng, đá mềm ...

Anh đang nằm : "Bệnh xá " ?

Tin giữ đến bất ngờ,

Em sững sờ, tượng đá

Mắt trợn trừng, hư vô !

Em vội vàng gom góp,

Cả sức tàn, cô đơn.

Con thơ tay bồng, dắt,

Đường thăm càng dài hơn...

Anh hình như chiếc bóng,

Thân, dáng gầy xác xơ ...

Vẹo xiêu, chân không vững,

Em nghẹn ngào ngẩn ngơ!!!

Trời mưa Ngâu tháng Bảy

Sao nhập nḥa mắt em ?

Người ngày xưa đâu thấy ,

Để em măi đi tìm ??

Hai mươi phút hạn kỳ,

Sau bao ngày phân ly.

Bàn tay chưa kịp ấm,

Người ở lại, người đi !.

Anh thì thào cúi mặt :

" Em hãy về chăm con.

Đừng mong , và đừng đợi,

Anh, xóa lời sắt son ! "

Anh biết lời nói kia,

Làm đau lòng em không ?

Đời dù bao gian khó,

Em đâu nàn thủy chung !...

Anh mắt buồn, lầm lũi,

Em cúi đầu lệ rơi...

Dù vật dời , sao đổi,

Em vẫn chờ, anh ơi...

* * *

Giờ đây trên xứ người,

Thêm một lần, chia ly...

Lần sau cùng, vĩnh viễn,

Em tiễn một người đi ...!!!

Th. T

 

 

Sài G̣òn ! ơi xin từ khuớc ....................

 

Tháng tư vẫn đêm dài - ngày nguyệt tận

Vẫn tiê'ng lòng ngâu đọng giọt mái hiên

Vẫn như quanh chân sáo thuả ngoan hiền

Và sân lại - cả truờng xưa âm tỉnh thức

Sài Gòn ơi hơn ba muơi năm chưa tròn giấc

Chưa một lần em hát lại bản tình ca

Chưa trọn xuân để quên hết những phong ba

Chỉ mỗi buớc đuờng qua buồn núi Sọ

Sài gòn ơi ! Xa rồi ngày xưa đó

Những con đuờng khoảng khắc chợt nên thơ

Những dư âm ..ghi dấu đến tình cờ ..

Cuả luyến tiếc chút huơng thừa đă mất .

Sài Gòn ơi - Em xanh đỏ diễm kiều

Ngọn nào nhỉ soi đêm hoang mộ vắng

Em còn thấy nguời thăm chiều nhạt nắng

Những trại tù ..xuơng thịt ..hiến tình yêu .

Sài Gòn ơi ! xa rồi thuả trăng mềm ,

Trong ta đă em không còn muời sáu

Hết gọi cưng chiều Bonard dạo phố

Thời gian buồn soi ảnh mất lung linh

Sài gòn ơi ! ...hôm nay cài vuơng niệm

Em học đ̣i theo xảo trá những cao siêu

Là mầu đen nhưng tóc hết nhung huyền

Ta thầm lặng nghe tim mình giẫy chết ...

Sài Gòn ơi ! trở quay nay từ khuớc

Đừng nghĩ rằng ta chối bỏ một tình yêu

Vẫn nghĩ đến em ..và mong lắm một chiều

Cờ gió lộng sẽ cùng ta về một luợt ........

.........

...ks..............................................................................

 

Bài thơ của Th.N thật cảm động.

Đây là  tâm sự của chính người trong cuộc một  lần đưa tiễn người thương, một cuộc chia tay không có ngày trở lại...

 

                    TÌNH THIÊN THU

 

Giă từ em, anh đi,

Vào chiến trường gian khổ.

Anh mang đời chiến sĩ,

Em mắt buồn lệ khô ...

Ôn lời anh thủ thỉ,

Em sống tròn kiếp mơ !

 

Ngày từng ngày qua đi,

Thời gian vẫn u hoài.

Và...anh không về nữa !

Tin buồn một sớm mai...

 

Đất trời như nghiêng ngửa,

Ngất ngưởng hồn điên,  say.

Băo xô bờ, gió lở ...

Tan mộng, vỡ lâu đài !!!

 

Quấn ngang đầu , khăn sô

Tiễn anh thêm một lần.

Em gục đầu vàng vơ,

Nghe bơ vơ thật gần...

 

Hàng cây cao bóng đổ,

Vẫn còn đây, hôm nao

Giờ quẩn quanh hơi thở

Anh trong gió, nghẹn ngào..:.

Một lần đi , lần nhớ,

Ta thôi giờ mất nhau...!

 

Th. T.

 

 

TIẾC NUỐI SAIGON

 

Tôi rời xa quê hương một ngày,

Bầu trời tan tác những cụm mây...

Saigon , Thu , vẫn không chút gió

Mà buốt trong lòng tôi : heo may...

Mờ trong tầm thức, con đường đă

Một thời xa lắm tôi thân thương,

Biết bao kỷ niệm buồn, chua xót

Cùng tháng năm dài, đậm vấn vương...

Saigon dĩ văng tuổi ngu ngơ,

Của bao mơ ước và đơi chờ...

Từng chiều tan học, tà áo trắng

Phấp phới khắp đường phố nàng Thơ .

Phút chốc tan hoang , chỉ một ngày,

Sân trường ngơ ngác những hàng cây !

Đường, tên xa lạ, buồn .. tan nát.

Nước mắt đua nhau nhỏ xuống đầy !

Saigon oằn mình trong rên xiết,

Saigon trăn trở vết thương sâu...

Người thân, quen cứ lần ly biệt,

Ngoảnh mặt đi mà,,,lòng quặn đau !

Saigon bây giờ còn gì không ?

C̣òn ai thổn thức một chờ trông ,

Ngày xưa trở lại, ai luyến tiếc,

Ai nhớ thương ai măi trong lòng ???

Th.T.

 

Đêm nguyệt tàn..................

 

Em còn ngang nhà anh

Nhưng nhà đâu còn nữa

Từ độ ánh trăng thanh

Không còn soi đôi lưá ..

Tháng tư buồn khói lửa

Nhà anh bị chiếm rồi

Rừng xanh anh lầm lũi

Cơi tù ngời âm u ..

Một hai ,ba rồi thu

Trên môi bặt tiếng cuời

Lòng hổ thuơng rạn nứt

Em vội áo hồng tuơi ..

Em còn chiều lễ qua

Đuờng nhà anh chân vội

Khấn giùm thân tù tội ..

Lời quê cầu xót xa

Em còn nghe niềm vuơng

Trên đuờng em đi tới

Xin hô. anh no'i với

Phố giờ trả ngàn huơng .

...

Tháng tư đêm nguyệt tàn

Căm thù nào phôi phai

Ba muơi năm hơn lẻ

Vuờn trầm lên tha ma

Ba mươi năm mù suơng

Nhưng lòng sao vẫn băo

Vẫn nghe từng xác đổ

Đồng đội máu tiếc vuơng

Em còn qua con đuờng

Nói giùm anh quê huơng

Còn bao trong tâm tuởng

Một đời những tiếc thuơng ..

Em còn vang câu ca ..?

Hay chiều hoà mưa thở

Hát giùm anh với với

Tiếng lòng ..bao xo't xa ...

Ba ngày nữa ba muơi

Cỗ bầy những đám người

Việt Nam mừng khói lửa

Cô liêu anh cơi trời

Đêm nay nghe vời vợi

Bao mùa lá rụng rơi

Bao giờ mùa xuân tới

Quê huơng hé môi cuời ...???

.....

..ks...................................................................

 

ngày đi  còn mắt đỏ

 

Sài Gòn xưa có những trưa ngồi học

Vở ghi đầy nhịp buớc sử đầu tiên

Ở nơi đó  chiều xưa mùa phuợng khóc

Lưu bút đời  thi  cảm nhửng  nguồn yêu

 

Ở nơi đó như đă chung một cha

Mà anh em theo cuộn dòng nuớc chảy 

Từ muôn huớng ..muôn đời từ trăm ngă

Tụ họp về mái ấm một biển đông

 

Sài gòn xưa nhửng ngày vui tháng đó

Nghiă Tử đời sân lộng tiếng chim ca

Tâm hồn trong áo trăng măi thêm ra

Chưa tiếng thở buồn đêm mất nuớc  ..

..

Sài gòn ơi ! bây chừ bao đổi khác

Nhưng con đuờng lộng nắng  vẫn em xưa

Sân truờng yêu ..nhung nhớ mấy  chi  vừa

Trong ta cả huơng trầm len  tiếng thở

 

Sài gòn ơi ! gọi thầm ta cúi mặt

Mây xám chiều giăng lối đă rời nhau 

Buớc đuờng đi giá lạnh mấy cây tầu

Hồn vẫn  sáng buồng tim truờng sân nhỏ

 

Sài gòn xa ...ngày đi  còn mắt đỏ

Giờ  thuơng thầm ..trời luyến cũng mưa mau

Đèn đêm nghiêng  bóng ngă buớc bộ hành

Đêm nghe hổ ...lạc loài trên phố la. ......

.............

.....ks....................................................................

 

 

Tháng Tư buồn khói lửa,

Hơn ba mươi năm rồi

Sao dáng buồn lầm lũi,

Không phai mờ, anh ơi !

 

Trời sang Thu, lại Thu...

Rừng hoang đối mặt người.

Nghẹn ngào tâm rạn  nứt

Anh chôn đời xanh tươi !

 

Từng chiều mưa thoáng qua,

Trong trống vắng nhạt nḥa

Thương anh thân tù tội,

Biền biệt măi rừng xa...

 

Hồn anh luôn vấn vương,

Thổn thức nỗi đoạn trường

Long hổ,  thương chới với...

Xót phận tàn Quê hương !

 

Đă bao mùa Đông tàn,

Rừng thay lá Xuân phai

Thu cô đơn , bóng lẻ,

Hạ, vơ vàng chờ ai...

 

Dù dăi dầu gió sương,

Dù đọa đầy , giông băo.

Tinh thần anh không đổ,

Trách nhiệm hoài còn vương .

 

Ước một mai trên đường

Tô, dựng lại Quê hương,

Bước đời xây mộng tưởng,

Sẽ xoá mờ đau thương...

 

Sẽ hát bài Xuân ca,

Cùng nhau chung nhịp thở.

Dơ cao bàn tay với

Dĩ văng buồn rồi xa...

 

Lại một ngày Ba Mươi

Nơi quê hương xứ người !

Ḷng nấu nung ngọn lửa,

Anh,  hoang vắng một trời...

 

Ôm nỗi buồn cao vợi,

Anh ngậm giọt lệ rơi !

Tự Do bao giờ tới ?

Việt Nam rạng tiếng cười ..!!!

 

Th. T.

 

Ánh tịch dương

 

Ta để nguồn thương măi chảy về

Nghe lời non nước tiếng lê thê ,

Nghe trong máu chảy bao thế hệ

Còn tiếng rền vang măi sững lên ,

Ta để lòng thương máu sử về

Nghe từng âm vẳng tiếng hờ duyên

Nghe trong sầu măi trường giang thuỷ

Một tháng tư buồn máu đỏ bên

Từ độ xa nhau hết ảo huyền

Giữa mồ hoang lạnh bạn vùi tên

Nghe trong lửa hận ngầu lên mắt

Mộng vỡ chinh phu nhục đắm thuyền

Ta gào cao tiếng ṿi thủa trước

Đ̣i sách nguyên trang những đắm h́nh

Chỉ nghe mưa gió hồn sương đọng

Chỉ xám trời mây buổi tháng đen ..

Người đi hồn đă hoà sông núi

Ta bước phong trần chốn lạc phương

Tháng tư măi để trăng buồn lối

Hồn giấc xuân tàn tịch ánh dương ...

...

............................................................................................................

Về những gì cần nhớ ..và không quên những thằng một đời không trở lại

............................................................................................................

..ks....

 

 

Tháng Tư Buồn

 

Cuối tháng tư mưa ḥa trong nước mắt

Người Mẹ già thấp thoảng ngóng chờ con

Ngoài trận tuyến con c̣n hay dă mất

Mẹ cúi dầu sót phận nước dổi thay

Mưa vẫn rơi trên xác người máu dổ

Những anh hùng dă vị quốc vong thân

Thà chết vinh c̣n hơn là sống nhục

Để lại đời huyền sử đến ngàn sau

Cuối tháng tư anh t́m em trong hốt hoảng

Cánh tàu mong dưa em khỏi chốn dọa dầy

Đường phi dạo mù sương tay lạc buớc

Em đâu rồi ! ngơ ngẩn chẳng buồn bay

Buồn sương đọng tin anh vào ngục tối

Đường quanh co em dọ dẫm t́m anh

Chốn lao tù thân anh gầy khô héo

Mắt ánh nh́n tim chảy lệ ḷng đau

Em chỉ biết trong giờ phút ấy

Đất trời buồn chẳng thể buồn hơn em

Bởi thuơng em anh chịu cảnh dọa dầy

Buớc quay về nghẹn dấu thánh ăn năn

Ba mươi năm hờn dau c̣n ghi dấu

Mầu cờ vàng ba sọc vẫn dậm sâu

Nguời dân Việt ḷng măi hoài mong dợi

Những vinh quang rạng chiếu cuả sơn hà

DTM

 

 

Tôi vẫn mơ ...

 

Tôi vẫn mơ quê ḿnh thay đổi mới

Chỉ mong rằng không súng đạn gươm đao

Quê hương ơi đă bao cuộc tiêu hao

Ta có phải vẫn chung gịng Hồng Lạc?

Đă quá đủ những điêu tàn xao xác

Máu xương chồng cảnh xáo thịt nồi da

Dù Bắc dù Nam chẳng phải chung nhà?

Cùng con cháu vua Hùng thời dựng nước?

Tôi vẫn biết bao đau thương sau trước

Con mất cha và vợ phải xa chồng

Hết binh đao bao kẻ phải lưu vong

Tàn cuộc chiến vẫn c̣n bao tang tóc

Nhưng cứ gẫm trong cuộc đời ô trọc

Nh́n mà thương sao đất tổ quê cha

Bao điêu tàn, khói lửa với can qua

Cũng v́ bởi ḷng tham lam kẻ mạnh!

Tôi măi nhớ ngày mẹ già từ biệt

Cúi ḿnh hôn đất tổ để giă từ

Trời Sài G̣n lúc ấy cũng tháng tư

Mẹ tôi lại thêm một lần bỏ xứ!

Ba mươi tháng tư đă đi vào sử Việt

Buồn hay vui, chỉ ḷng ta hay biết!

Tôi vẫn mong và vẫn mong tha thiết

Những bàn tay xây dựng lại sơn hà

TN

 

 

Đoản khúc tháng tư

 

Từ tháng tư đen

như những tĩnh vật

trong xĩ nhà ,trên tuờng bao buồn chán vô tri

Tôi còn gì cho em ...???

Ngồi những nỗi buồn ..lê thân trên hè phố

Những buớc chân không định huớng ,ngọn đèn vàng leo lét cụp xuống

soi mù mờ ánh mắt em thơ

hai con mắt mở to ngơ ngác nhìn ,thèm thuồng một bữa ăn trên vỉa hè phố vắng .

Nhà máy đă ngừng nhả khói

Bên song cửa

nguời con gái thập thò như muốn nhủ ,muốn hỏi

Mùa đông qua rồi muà xuân bao giờ đến ....

khe khẽ môi nhếch

hình như nguời con gái hát bản tình ca

len tiếng thở dài ...

........

Trong ô cửa khác cuả gia đình

môt chén nuớc mắm ..

một dĩa rau muống luộc

Nguời đàn bà tóc bạc làm dấu thánh đơn độc

và mắt mỏi mòn trông ...

xa xôi !

...

Từ tháng tư buổi sáng dọc con đuờng

Những chuyến xe buýt lưa thưa vắng nguời

đi qua

chạy qua

Còn câu hát nào để sỏi đá tuơng tư

còn nhịp guốc nào ngân vang rộn ră

Cổng truờng xưa cũng khép

Phuợng rơi

im vắng không tiếng ve rả rích

Chỉ lố nhố những đầu nón cối như những robo lạnh lùng ..

Tôi :

khuôn mặt nguời cúi xuống

nghe buớc chân đi về bâng quơ ..

xa xăm cuả thuả ............

....................

Tuổi dại nụ cuời lịm môi

Bắt đầu đi vào những rừng sâu bên những con nguời khát đỏ ,bên những giáo điều chi chít ,như con tầu hai buổi qua lại trên đuờng rầy ..tiếng bánh xe rít cằn khô khan buồn chán ..

Trong cái đều đều cuả vạn vật

Buổi sáng vác cuốc, buổi trưa nắng cháy bỏng nguời

Thèm một bài ca dao ,một câu hát ời ru ..

Và cả giong em - nguời con gái có tiếng chim lảnh lĩt

Nhưng em không tới

Em đă không qua

không 1 bài tình ái ...

Tuổi trẻ cúi đầu gông siềng chận cổ buổi sáng nếm nhọc nhằn ban đêm nuớc mắt làm nhoè lòng thành phố

Thuơng mầu đất đổi tên

Mầu đất cuả cha ,cuả anh ,cuả em và cuả cả quê huơng .mà máu xuơng đă nạm muôn vàng khổ cực

....

Muôn bă vinh hoa

Giận ...

Kẻ mưu cầu chạy lối, thốt thân đớn hèn

Hờn

Xác đổ đêm khuya

trên con đuờng lầy lội ..một manh chiếu - một chiếc áo sọc tù

tơi tả

những nấm mồ vội vă

vùi chôn

Khi đêm sầu tăm tối

những Tống lê Chân ...một Bùi gia Mập ...

..........

Ba muơi năm lẻ vẫn còn chiều lất phất mưa bay ,đau thuơng vẫn nhỏ -thế kỷ vòng quay quá nửa kiếp tinh cầu vẫn rền vang những u hồi oan nghiệt .

Ba muơi năm hơn

chiều trong thành phố mồ côi

Nhạt nhồ thời gian vẫn nhớ

Đuờng về đêm lầy lội

Đuờng về nghe sầu giăng lối

...

Em những nguời sinh sau ...mắt chưa mở to nhìn chiến cuộc 1 lần

Chưa một buổi đào muơng mĩt sắn

Em hiểu gì qua trang sách ...???

Thành phố đâu nḥa trong mắt em

Vòng kẽm gai em chưa lần chạm

phải không ??

nên dửng dưng buớc chân về .....

...

Tháng tư đến

thuơng những thằng nằm xuống ..

că tuổi trẻ tình yêu mà chưa hề biết tới bờ môi nguời con gái

những rừng sâu đất bùn lầy lội

mộ còn hoang

Ba mươi về

lai nhớ

những chiều lất phất mưa bay ...........................................

.............................................................................................

...ks..........................