Trang Thơ Nguyễn Thanh

Nguyễn Thanh,  QGNT 72, hiện cư ngụ tại tiểu bang Arizona, Mỹ Quốc.

 

Lá thư không gửi

Tôi viết cho em lá thư đầu
từ buổi tình yêu chưa biết đâu
em yêu, hai chữ đầu trang giấy
từ đấy đến nay chửa phai mầu

Lá thư ngày nọ chẳng trao em
vì lo em lại giận cho xem
thế rồi ngày tháng dần qua mãi
mình đã xa nhau biệt sách đèn

Em ạ tờ thư anh ấp ủ
bao năm như một mối riêng tư
xa nhau năm ấy mùa ly loạn
bao giờ em mới đọc được thử!

Rồi được tin em đã có chồng
tờ thư giữ nữa cũng bằng không
thôi thì như nước hai dòng ngược
chỉ mong em hạnh phúc bên chồng

Ai có ngờ đâu lại gặp nhau
mặc cho năm tháng có phai màu
tôi đem viết lại dòng thư cũ
mực vẫn đậm màu, tình vẫn sâu

Lá thư dẫu đã viết xong rồi
nên gởi ... nên không ... hay cũng thôi
thôi đành em ạ ... thôi đành vậy
gởi để mà chi ... đã trễ rồi


Hỏi ai


Gánh được sao anh vạn nỗi sầu
gió Thu đưa lá rụng về đâu
hay còn cuốn mãi về vô định
để chất trong nhau vạn cổ sầu

Có biết chiều Xuân liễu vẫn hờn
hay là lại thắm sắc màu hơn
chỉ để bên đồi ai gió lộng
gọi mãi thầm tên dịu nỗi buồn

Trăng khuyết lại tròn anh biết không
đời là thế đó có ... rồi không
có, không, vẫn mặc, lòng cứ lạnh
cứ mãi phong trần kiếp ruổi dong

Anh biết tình yêu có mầu gì
còn tôi chưa rõ tình là chi
có ai tìm được lời đáp án
xin cho tôi biết tình ... là gì?!

 

Em cứ ... mơ!


Tặng những người con gái của trường tôi
Để nhớ ngày xưa những thoáng bồi hồi
Áo trắng thơ ngây má hồng môi đỏ
Ôm nghiêng tập vở sân trường lộng gió

cứ mơ nhé em mười lăm mười ba
ừ cứ ngỡ mình chưa là mười tám
dù nội ngoại, có khi ... tóc hai màu
kệ cho thời gian vùn vụt trôi mau

cứ mơ nhé em má hồng hây đỏ
e thẹn nhìn ai ... sao thấy kỳ kỳ
còn dại khờ ... còn mải miết học thi
chỉ len lén liếc ... tờ thư trong sách

em cứ mơ tuổi ô mai thần thoại
tuổi cầm tay ngần ngại mà ... hay hay
để những chiều của gió lộng áo bay
ai đứng ngẩn trông vời mà ... thương quá

đừng em ạ đừng vội lên mười tám
cứ mười lăm để còn được dỗi hờn
ngày cuối tuần nhớ ai quá ... lệ rươm
mong chờ lắm ngày thứ hai đi học

mơ đi nhé em quên đời ô trọc
quên nhọc nhằn năm tháng đã trải qua
mơ đi em cho cuộc sống chói loà
của một thưở em chưa là mười tám

 


Trách ... trời!!!

tôi giận người hay tôi giận tôi
biết sao ... thương nhớ cứ đầy vơi
xa nhau dưòng đã xa nhau lắm
trời hỡi ... tại sao cứ nhớ người

xin để tôi quên ... có được không!?
nhớ chi cho ray rức trong lòng!
cho khói vàng tay ... cay mắt dại
cho lòng thờ thẫn nhớ thương ai

Thu lại về đây vương khói mây
ngoài sân đã có lá rơi đầy
Hạ đã qua như lời ước hẹn
tôi đã lỡ rồi ai biết đây!

ai bảo yêu đi đã có trời
sao tôi yêu ông chẳng giúp lời
lại mang cay nghiệt gieo hận tủi
tôi thật trách ông ... chẳng cứu tôi

còn những lời thơ thật đắng cay
tôi đành chôn chặt ở dạ này
chỉ sợ ai nghe ... buồn ... tội nghiệp
thôi cứ trách trời lắm lá lay


Em ...

em như sương buổi sớm
đọng đầu chiếc lá non
xin mặt trời thức muộn
để thấy em vẫn còn

em như gió mùa Thu
mơn man luồn kẽ lá
sâu lắng trong mênh mông
sao nhớ em chi lạ

em như con nắng Hạ
vừa mới tắt ngoài nương
lòng sao thấy thương thương
đừng vội đi nắng ạ

em như nhánh mạ non
mai đồng trĩu lúa vàng
đường quê vang kĩu kịt
tiếng em hò vang vang

em như bầu trời cao
xin em ... nhận tôi vào
mình hoà chung một thể
dầu đã vạn vì sao


Bài thơ chưa viết hết!

Tôi trao em nửa tình tôi
từ khi hai đứa bồi hồi nhớ thương
thế rồi xa cách đôi đường
nửa kia tôi cất để vương vấn lòng
...............................................


Nước mắt đàn ông!!!

em biết không em (?) nước mắt đàn ông
là châu , là ngọc ... đàn ông không khóc!
chỉ máu tuôn không dễ để lệ rơi
anh không ngoại lệ, anh là đàn ông

cũng có những lần anh rơi giọt lệ
nhìn đau thương trong cuộc chiến quê nhà
cũng có lần anh nước mắt chan hoà
tiễn người thân mãi mãi phải lìa xa

anh cắn chặt môi nuốt dòng lệ nóng
vì yêu em chẳng thể nói lên lời
....................................................
biết làm sao ... tim ... anh không cấm được
yêu vợ nhà và luôn cả yêu ... em!!!

em hỡi em có mấy ai hiểu được!?
làm thế nào định nghiã chữ chung tình
đã mấy ai dám sống thực với mình
vì nhân thế miệng đời cay nghiệt quá

ngay cả anh một con người quái lạ
cũng hiểu rằng đời sẽ tiếng dèm pha
tình của mình mà chuyện của người ta
anh chỉ sợ ... khổ thân em ... tội nghiệp!!!