Như Liên là bút hiệu của hiền thê thày Nguyễn Văn Xiêm, cựu giáo sư Anh văn Quốc Gia Nghĩa Tử Saì gòn. Thày Cô đang sinh sống tại San Jose, California.
Quê hương tôi dáng hình cong chữ S,
Đất nghèo nàn, dân cuộc sống lầm than.
Bao chiến tranh lưu dấu vết hoang tàn,
Làng xóm vắng mái tranh nghèo xơ xác.
Cánh đồng miền Nam lúa vàng bát ngát,
Bờ biển dài trải cát trắng mênh mông.
Sông, rạch, ngòi làm mạch sống giao thông,
Quốc lộ Một suốt Cà mâu cửa Aỉ.
Hà nội, Hải phòng ngàn năm thanh lịch,
Huế trầm buồn, lăng tẩm, đất Đế đô.
Sài gòn văn minh cuộc sống xô bồ,
Quê hương đó! Có bao giờ quên
được
Cảm Nhận
Hãy cùng ngắm cảnh thiên nhiên tuyệt diễm,
Trời trong xanh không gợn chút mây tơ.
Dòng sông xa uốn khúc nước lững lờ,
Ðồi phủ cỏ vàng mơ mùa nắng hạ .
Hãy cùng ngắm chùm hoa tươi trên lá,
Muôn sắc màu óng ánh giọt sương mai.
Bướm chập chờn rực rỡ cánh lượn bay,
Say nắng ấm nụ hồng lay gió nhẹ.
Hãy cùng ngắm dãy núi cao muôn vẻ,
Ðêm trăng mờ, chiều đỉnh phủ màu mây.
Rừng thông già cao thẳng tắp ngàn cây,
Sóng vỗ nhẹ vòng vây chân núi xám
Hãy cùng ngắm, trao nhau niềm nhận cảm,
Thân nhỏ nhoi, bèo bọt phận làm người.
Kiếp nhân sinh dài tuổi thọ mấy mươi,
Hãy giữ nụ cười tươi, tình thân ái.
Kính Dâng Hương Hồn Mẹ
Kính tặng những ai không còn Mẹ
Mẹ yêu quí, mùa Vu Lan đã đến,
Con được cài bông hồng thắm thương yêu.
Lòng hân hoan con vui sướng thật nhiều,
Vì con biết đời con còn có mẹ.
Mẹ yêu quí, con vẫn là con trẻ,
Cần chở che, an ủi của Mẹ hiền.
Lòng vô cùng con cảm thấy bình yên,
Ân tình Mẹ bao la như trời biển.
Mùa hiếu hạnh, Mẹ hiền ơi, lại đến,
Hoa trắng cài làm tan nát tim con.
Cõi hư vô, không còn vướng ưu phiền,
Hồn siêu thoát, Mẹ về miền Cực
lạc.
Thu Vàng
Thu vàng nhè nhẹ mênh mang,
Trời thu trải ánh nắng vàng đó đây.
Nắng thu nhuộm lá vàng cây,
Gió lay lá rụng vàng bay xạc xào.
Cúc vàng nở rộ bờ rào,
Áo vàng tha thướt xuyến xao tơ lòng.
Trăng vàng lấp lánh suối trong,
Nai vàng ngơ ngác đồi thông lặng tờ.
Tình em vàng võ mộng mơ,
Tình anh lơ lửng, lửng lơ cá vàng.
Bướm vàng tình bạc phụ phàng,
Dẫu tình em mãi đá vàng sắt son.
Lứa Tuổi Tuyệt
Vời
Bên nhau vào cải lại ra gây,
Bực bội than van suốt cả ngày.
Sáng sớm đau lưng người mệt mỏi,
Chiều về khó thở nhức chân tay.
Đêm khuya trăn trở không yên giấc,
Ban ngày ngầy ngật tựa người say.
Chuyện cũ tích xưa ghi nhớ mãi,
Câu vừa mới nói lại quên ngay.
Cá cơm khó nuốt nhai không nhỏ,
Răng già chiếc rụng chiếc lung lay.
Hai mắt lờ mờ nhìn không rõ,
Tìm đôi mắt kiếng mãi loay hoay.
Có lúc thẩn thờ đầu óc rỗng,
Làm gì? Tìm kiếm vật chi đây?
Lứa tuổi tuyệt vời. Ôi! Sung sướng!
Ai mà chưa vướng thật là may.
Như Lá Thu Bay
Vạt nắng hạ cuốn mình ru giấc ngủ,
Gọi thu về quyến rũ nét kiêu sa.
Anh nghe chăng trong sương khói bao la,
Dư âm cũ chưa nhạt nhòa năm tháng.
Trời vào thu mây trắng về lãng đãng,
Mảnh tình xưa tan tác lá thu bay.
Tình không men mà tình mãi nồng say,
Đưa ký ức lưu đày vùng nhung nhớ.
Lá xào xạc nhạc thu sầu muôn thuở,
Ngỡ lời buồn trăn trở buổi chia xa.
Thu mênh mang vương rải nắng chiều tà,
Nhặt vàng úa kết vòng hoa diệu vợi.
Em xin mãi làm người tình chờ đợi,
Đem cô đơn kéo sợi dệt vần thơ.
Để mai đây tình vương vấn giấc mơ,
Sông Ngân cạn xóa đôi bờ ngăn cách.
Thu 2005