Viết Cho Một Thời

Làm người ở lại có bao giờ vui

  
Những cơn nóng, những ánh nắng chói chang của
muà hè như nung nóng, như đốt cháy vạn vật. Nh́n
những cây hoa hồng tường vi héo queo, thấy mà
thương chúng nó quá....mới ngày nào vào xuân
xanh biếc lá non, nụ mầm rộ nở những cánh
hoa xinh xắn, vậy mà bây giờ nó đang héo rũ.
Có những nụ non nhỏ xíu như đang co quắp ,
núp trong vỏ bọc màu xanh cũng đang héo queo
dưới tia nắng nóng bỏng của muà hè Texas.

Muà hạ ở đây không có những cánh phượng
vĩ đỏ, không có tiếng ve sầu, và tôi th́ không
c̣n những tháng ngày tuổi thơ để mà đùa giỡn
phá phách, những tṛ chơi u, bịt mắt bắt dê,
c̣ c̣, nhảy dây .
Giờ ngồi nhớ lại mà tiếc nuối những ngày
của tuổi hoa niên, đầu óc thanh thản, không chút
vẩn đục , suy tư .
Thời gian qua đi, mang theo cả những nhiệt huyết ,
những xung măn của tuổi trẻ .
.....

Dạo này không hiểu sao tôi cứ bị nhức đầu,
đi bộ nhiều th́ làm như bị xây xẩm .
Tôi là chúa ghét đi bác sĩ, nên cứ khất lần
khất lượt. Cho tới một hôm đang đi ṿng ṿng ơ?
mấy hàng sách trong Thư viện , tôi thấy đầu óc
choáng váng rồi ngă qụy ở đó.

Xe cứu thương, xe cứu hoả hú ầm ĩ cả khu
building. Lúc xe ambulance tới nơi, người ta
xốc tôi lên băng ca rồi truyền nước biển.
Tôi mở mắt nh́n, chỉ thấy trần nhà quay
ṿng ṿng, cơn chóng mặt làm tôi khó chịu quá,
đầu nhức như buá bổ, những tiếng ồn ào
xung quanh làm như càng tăng thêm cường đô.
nóng nảy .

Tôi kêu thầm trong ḷng :" Trời ơi, khó chịu quá"
Họ chở tôi vào bệnh viện gần nhất, những
giây nhợ chằng chịt của b́nh nước biển,
của ống thở oxygen.

Tôi muốn nói với người cấp cứu là tôi không
cần oxygen, tôi chỉ nhức đầu thôi, nhức như có
hàng ngàn tiếng búa đang gơ vào đỉnh đầu,
truyền xuống ót, rồi như những toa xe lửa
chạy lên chạy xuống rập ŕnh. Tôi phải ôm chặt
lấy đầu, hai bên thái dương nhức bưng bưng
như có hàng ngàn mũi kim chích vào.

Vào đến pḥng cấp cứu, họ làm đủ mọi thủ tục
đo tim, check tăng xông máu. Tôi nghe tiếng cô y tá hỏi:
"Ma 'm, are you feel okie ? can you talking ?"
Tôi cố nhướng mắt lên, nhưng vừa mở mắt th́ đầu óc
lại quay ṿng ṿng. Tôi cố gắng bảo với cô rằng :
"Cô làm ơn gọi về nhà cho tôi, số phone là...."
rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết .

......
Lúc tôi mở mắt dậy, thấy anh chị tôi đứng
cạnh giường,nét mặt họ lo lắng.
Chị tôi nói: " Em bị xỉu v́ máu lên cao quá,
bây giờ họ cho em đi chụp quang tuyến đầu,
em cảm thấy sao rồỉ"

Tôi nói :"Em nhức đầu quá, chị hỏi cô y tá cho em
viên thuốc được không?"

Chị tôi quay qua hỏi cô, th́ cô lắc đầu và bảo
chờ bác sĩ khám xem rồi mới cho uống thuốc được.

Lúc đó tôi muốn hét to :
-"Chờ khi nào nữa, đầu em muốn vỡ tung ra rồi"

......
Một lúc khá lâu, một cô y tá bước ra và hỏi
ai là người nhà của tôi, và cô mời anh chị tôi
đi theo cô vào gặp bác sĩ.
Khoảng 15 phút sau, tôi thấy nét mặt anh tôi đăm chiêu,
c̣n bà chị th́ mắt đỏ hoe.
Tôi hỏi :
- Ông Bác sĩ nói ǵ vậy?

Bà chị không nh́n tôi, mà nh́n chỗ khác, rồi nói:
- Không có ǵ hết .

- Vậy sao mắt chị đỏ hoe vậy ?

Lúc đó anh tôi mới hắng giọng nói:
- Để anh nói cho em nó hiểu, bác sĩ bảo em phải nằm
lại vài ngày để check tại sao em bị nhức đầu .

Rồi anh bảo để anh về nhà nói cho mẹ biết chuyện,
chứ gọi phone về nhà sợ mẹ nghe rồi hoảng hốt .

Tôi ngắt lời anh :
- Ông bác sĩ nói em bị ǵ lúc cô y tá kêu anh chị vào
khi năy vậy ? Em đâu phải con nít mà không nói cho em
biết chứ?

......

Tôi vội vă thu xếp rồi book vé máy bay "last minutes"
chuyến đi 2 tuần.
Ông bác sĩ cho phép tôi đi v́ thấy tôi c̣n tương
đối khoẻ. Tôi năn nỉ mẹ và cả nhà lắm, họ mới cho
tôi đi .
Mẹ tôi sợ tôi không đủ sức, sợ đi đường
có chuyện ǵ , rồi làm sao ?
Chỉ có ông anh là hiểu , v́ bác sĩ đă nói chuyện
cặn kẽ.

Anh tôi bảo :
- Bác sĩ đă nói là em nó c̣n đi được th́ cho nó đi,
chưa đến nỗi để mọi người lo lắng ,vả lại nó
cũng mang theo thuốc mà mẹ . Mẹ không cho nó đi, con sơ.
mai mốt .....

Anh bỏ lửng câu nói, nhưng ai cũng hiểu hai chữ
"mai mốt " của anh .....

Tôi thấy sức khoẻ cũng b́nh thường, chỉ có nét mặt
nh́n thấy hơi mệt mỏi. Tôi lo lắng hỏi bà chị :

- Trông em có ghê không chị ?

Chị tôi vừa cười vừa rơm rớm nước mắt bảo:

- Giờ này mà em c̣n lo điệu được nữa ?

- Không phải em điệu, em sợ anh Chương phát giác ra thôi

Rồi tôi nói tiếp:

- Chị hứa với em là không có gọi phone nói cho ảnh biết
à nha, để tụi em có 1 muà thu nhớ đời. Em biết săn sóc
cho chính ḿnh mà, em không muốn làm người khác lo lắng
và nhất là thương hại, tội nghiệp em

Chị lắc đầu, bảo tôi :

- Em cứng đầu quá đi !
....
Cuối tháng 10 , nơi tôi ở trời bắt đầu mát,
những cơn nắng đă bớt chói chang, khí hậu
tương đối dễ chịu. Nhưng chỉ cần ngồi máy bay hơn
3 tiếng, th́ khí hậu đă lạnh nhiều . Tôi sửa soạn
cho ḿnh một muà thu mà tôi hằng mong đợi.
...

Tôi muốn dành cho Chương ngạc nhiên, nên chỉ báo
cho anh trước 3 ngày .
Tối thứ năm , tôi "phá" giấc ngủ của anh vào lúc
12 giờ đêm, tiếng anh ngáy ngủ (và pha chút bực dọc)
- Hello ?
- Anh hả em nè! anh đang ngủ hả my dear ?
- Sao giờ này mà em gọi vậy cưng ? có chuyện ǵ vậy?
anh đang ngủ, em biết mà c̣n phá anh
- Em gọi cho anh biết là chủ nhật ra đón em lúc 3 giờ
chiều nha

Tiếng anh như không tin lời tôi nói,
- Em lại nghịch ngợm cái ǵ đây ?
- Em nói thật mà, anh lấy giấy bút ra ghi số máy bay đi .
- Em à, sao em không báo cho anh biết sớm ? rồi làm sao
anh xin nghỉ làm ?
- Tại em muốn đi ngắm lá Thu Phong, đừng cằn nhằn em mà
- Em "tốc kê" như con nít ! mai mốt anh phải "trainning"
em như lính mới được

Tôi cười khúc khích, cầu hoà. Anh lúc nào cũng vậy,
phải "rầy" tôi vài câu "phủ đầu" rồi mới chịu !!!

Hai đứa nhiều khi như nước với lửa, anh th́ nghiêm
trang, chuyện ǵ ra chuyện đó, nói năng từ tốn.
C̣n tôi th́ lại thích chuyện "surprised", chuyên môn nói
chuyện tếu lâm , nên hay bị mẹ la :
- Cái con này chỉ ăn nói nhảm nhí

Tôi hay chọc mẹ bằng câu :
- Mẹ không biết chứ, mấy người hay nói nhảm nhí sẽ
sống lâu v́ hay cười

Anh cũng giống mẹ, hay la tôi "nhảm nhí", vậy mà lúc
tôi kể chuyện, là cười rổn rảng !!
Tôi phải nói :
- Anh phải trả tiền cho em à nha, anh đi nghe chuyện cười
phải mua vé vào cửa chứ bộ"

.....
Tôi chọn ngồi ghế bên cửa sổ để được tự do
thả hồn theo mây trôi . Cũng may chiếc ghế bên cạnh
không có ai ngồi, nên tôi tha hồ viết lách, không sơ.
đụng ai, (Anh thường chọc tôi là "thi sĩ bất chợt
thật là lạc hậu" , thời buổi này người ta đi máy bay
mang theo laptop để tính toán chuyện làm ăn, c̣n em chi?
hí hoáy có vài vần thơ)
Tôi được dịp lườm nguưt, ngắt véo :"kệ em à, em lạc
hậu vậy đó, anh có hối hận th́ ráng chịu đi nha, my dear"

Anh nói :"em cứ gọi anh là "deer" hoài ! anh sợ có ngày
chết dưới tay súng của em quá à "Cowgirl"
...

Hôm nay bầu trời nhiều mây, nh́n ra ngoài cửa sô?
không thấy ánh mặt trời đâu cả, tôi nguệch
ngoạc được vài câu thơ :

Phút Tương phùng

Ḿnh vẫ n hoài mong ngày tao ngô.
phút tương phùng chắc đẹp như mơ
những ṿng ôm, quay tṛn xiết chặt
những nụ cười rạng rỡ thật tươi

Khi gặp nhau, phút đầu tiên ấy
anh hôn môi ngọt đến ngất ngây
em mắc cở hồng au đôi má
nép vào ḷng ,cấu nhẹ bờ vai

Anh nói khẽ : "nhớ em nhiều lắm"
một ngày chờ đợi ngỡ một năm
bao mùa trăng qua, anh mong nhớ
môi nồng hạnh phúc mộng trăm năm

Phút giây ấy, mắt em rưng lê.
chẳng nói nên lời, bởi đang say !
chỉ biết nh́n anh thật đậm nét
đang gần kề, đă nhớ ngày maị..

.....

Phi cơ đáp xuống phi trường lúc 3 giờ chiều,
ngoài trời đang mưa lất phất, .
Tôi khệ nệ lôi kéo hành lư ra cổng, vừa thấy anh
đứng trong đám người chờ đợi.
Hai đứa ôm nhau tới nghẹt thở, mừng tíu tít.
Đă nửa năm rồi mới được gặp nhau mà, tội nghiệp
những mối t́nh "long distance", đêm ngày mong đợi .
Thời buổi này có phone, có email hàng ngày , mà cũng
chưa thấy đủ !
Mong ước được một ngày về sống bên nhau.
V́ công ăn việc làm, phải sắp xếp, chứ đâu phải
muốn đi là đi ngay .

Tôi không muốn là gánh nặng cho anh, nên cố dành dụm
được chút nào hay chút ấy . Nhưng bây giờ th́ ......
.....

Hai đứa ríu rít kéo hành lư ra xe, anh hỏi:
- Em mang cái ǵ mà nặng vậy, cưng ? trông em như cô
dâu về nhà chồng . Rồi anh cười hahaha

Tôi làm bộ lườm nguưt :
- Anh lúc nào cũng chọc em . Th́ em sợ bên này lạnh,
chẳng thà mang đồ dư c̣n hơn thiếu

- Th́ em mặc áo ấm của anh, chứ làm ǵ em mang theo
hai cái áo nặng quá vậy. Lúc năy anh thấy em vừa kéo
vừa ôm , trông như con kiến đen tha lôi hạt cơm,
anh muốn chạy vào nhưng người ta không cho .

Bước chân ra ngoài chỗ đậu xe, khí hậu mát mát dễ
chịu, nhưng cũng không lạnh như tôi tưởng, níu tay anh,
tôi hỏi :
- Ủa sao năm nay giờ này chưa lạnh anh hả, em nhớ bằng
giờ này năm ngoái, khí hậu đă lạnh ngắt rồi mà?

Anh nheo mắt cười:

- Em biết sao không ?

- Sao anh ?

- Th́ tại năm ngoái giờ này em sửa soạn đi về,
nên trời buồn, trời lạnh. C̣n năm nay th́ em đến
mang theo cái "hot" của xứ sa mạc, nên trời ấm kỷ lục
chưa từng thấy

Anh cố t́nh kéo dài chữ "hot" để trêu tôi đây mà !!

Tôi cũng "trả lễ" cho đều:

- C̣n không biết ai cứ than thở là lạnh co hết người,
không c̣n cảm giác tay chân ở đâu

Vừa nghe tôi nói vậy là anh cười phá lên, rồi nói:

- Có em bên cạnh th́ anh hết lạnh co rồi , và cái tay
sẽ cho anh biết nó nằm đâu

Tôi ngắt véo anh, rồi hù:

- Chút xíu về tới nhà, anh biết tay em

Nói tới đâu là bị anh chọc tới đó:

- Giờ anh cũng biết tay em ra sao rồi, nó đang nằm trong
tay anh đây nè, em khỏi cần hù doa.

Xếp đồ vào xe xong xuôi, hai đứa vào chỗ ngồi .
Tôi vừa kéo an dây toàn để cột, th́ anh đă giữ
tay tôi lại, rồi ôm chầm lấy tôi, anh nói khẽ :

- Để anh ôm em một chút đă

Thời gian như ngừng lại để hai chúng tôi nghe rơ
tiếng tim đập của nhau

Anh nh́n tôi và hỏi:

- Anh thấy em có vẻ mệt, đi máy bay làm em mệt ha?

- Em đâu có mệt ǵ đâu anh, lên máy bay em ngồi viết,
rồi lim dim một chút

- Vậy sao mắt em quầng ḱa, em hay thức khuya lắm phải
không?

Tôi cười rồi cố khỏa lấp:
- Tại em nôn nóng qua anh, nên hai hôm nay không ngủ đủ giấc
thôi mà, sao anh hay "bắt mạch" em quá à

Anh cắn nhẹ vào tai tôi :
- Em hư lắm, không chịu giữ ǵn sức khoẻ, cứ ham thức khuya,
anh thấy giờ trong email của em gửi , cái nào cũng là 12 giờ
đêm

Tôi kêu :
- Ui da, anh cắn em đau quá!

- Em làm bộ đánh trống lảng hay lắm, tuần này anh bắt em đi
ngủ lúc 10 giờ, em mà không ngủ sớm, anh đánh đ̣n em

- Xí anh lúc nào cũng bắt nạt em, người ta qua có
mấy ngày mà đ̣i đánh đ̣n hoài

Anh cười thích chí :
- Anh tưởng c̣n 2 tháng nữa, anh mới qua em được
để uưnh đ̣n em, rồi 5 tháng nữa anh sẽ bắt cóc
em về, ai ngờ có người t́nh nguyện qua đây đê?
bị uưnh trước mấy tháng

Tôi cười vui theo anh:
- Anh dám uưnh em hả em mà khóc th́ trôi anh ra biển
luôn đó

- Anh trôi ta biển rồi lấy ai nói phone ? lấy ai viết
thư cho em đọc ? và lấy ai để em ôm ?

Đang cười vui , nghe anh nói vậy thôi mà tự nhiên
làm tôi mủi ḷng, nén tiếng thở dài, tôi sợ ḿnh sẽ
khóc, nên nũng nịu :

- Nếu anh là biển th́ cho em làm băi cát nha ?

Anh nh́n tôi với ánh mắt tŕu mến, nói khẽ:
- Ừ, em làm băi cát, c̣n anh làm sóng , chịu không ?

Tôi dựa vào vai anh, "dạ chịu"

Rồi hai đứa đều im lặng, nghe niềm hạnh phúc
tràn dâng trong ḷng. Mấy phút trôi qua , anh th́ thầm:

- Ḿnh về nhà nha em ?
....

Từ phi trường về nhà cũng hết hơn 50' lái xe,
hai bên đường là những rừng Thu Phong đă đổi màu.
Tôi cứ xuưt xoa kêu lên :"đẹp như tranh vẽ, anh ơi"
Anh cười :
- Mai mốt em qua đây , cho em quét lá mùa thu, lúc đó
em sẽ hết thấy đẹp . Tuần nào anh cũng phải hốt
mười mấy bịch rác, khổ muốn chết .

Tôi lườm anh :
- Anh làm người ta mất hứng, đang nói chuyện muà thu
thơ mộng, tự nhiên anh nói chuyện quét lá .

Anh cố "cù nhầy" chọc tôi thêm :
- Quét lá vừa mỏi tay vừa mỏi lưng, vừa tốn tiền
mua bịch rác. Quét vừa xong lá lại rớt .

Tôi làm bộ vùng vằng :
- Anh chọc em hoài, không thèm nói với anh nữa

- Trong xe có 2 đứa mà em không nghe th́ anh nói cho cái xe nghe
hả ? cái xe có thích đi rừng thu không ta, dọc đường
lên Montreal lá c̣n đẹp hơn nữa đó nha cái xe . Lúc đó
tha hồ cái xe cán trên lá...rồi nhặt lá, ép lá vào
tập thơ, rồi nằm lăn trên thảm lá.... oh là la , t́nh như
film "Autumn in New York" .

Tôi bị "găi đúng chỗ ngứa", tạm quên chuyện vùng vằng
lúc năy :
- Anh, từ đây lên Montreal xa không?

- Ủa cái xe biêt nói chuyện rồi sao ?

Tôi tức quá, nhéo vào cánh tay anh thật mạnh, làm anh xuưt xoa
- Anh đang lái xe, em nhéo anh đau , anh lạc tay lái, hai đứa chết
bây giờ.

- Anh đau lắm hả ai bảo anh gọi em là cái xe . Đang lái xe anh
đừng nói chết mà, chút xíu về nhà em thoa dầu cho .

- Chỉ thoa dầu thôi sao ? anh không chịu

- Vậy anh muốn em nhéo thêm hả ? Tôi rúc rích cười chọc quê

- Chỗ bầm nói là muốn em hôn bù .

Tôi đỏ mặt : "xí anh nghèo mà ham"

Anh chọc tôi thêm:

- Nghèo mới ham chứ "đủ" rồi th́ đâu c̣n ham nữa ha em ?

Tôi bật cười , tính quay qua nhéo anh vài cái, v́ chữ "đủ"
anh làm bộ nói nhẹ bằng tiếng Huế như chuyện cười mà
có lần tôi kể . Không ngờ anh nhớ dai, rồi bây giờ đem
ra nói cho tôi nghe . Đúng là "gậy bà đập lưng bà" mà !

.......

Chúng tôi về đến nhà cũng gần 4 giờ chiều, trời muà thu chi?
c̣n lại nhưng tia nắng nhạt . Cây phong trước cửa đă đổi
màu vàng rực rỡ, trải trên thảm cỏ những xác lá c̣n tươi.
Anh xách hành lư rồi mở cửa cho tôi vào nhà . Anh la to :
-"We 're home"

Tôi quay lại hỏi :
- Bộ có ai ở nhà sao mà anh phải la to tŕnh diện vậy ?

Anh cười , bảo :
- Có "bà chủ"

Anh kéo tôi vào pḥng chỉ tấm h́nh treo trên tường.
Tôi nhận ra đó là h́nh của chính ḿnh. Tấm h́nh tôi chụp trong
pḥng ở nhà. Tôi chỉ gửi tấm nhỏ khổ 4 X 6 cho anh, vậy mà anh
đem scann rồi phóng lớn ra.

Tôi la lớn :
- A ! có người "ăn cắp" bản quyền ! em thưa anh ra toà !!

- Em muốn thưa kiện th́ mai mốt tính ...

Rồi chúng tôi choáng ngợp với những ṿng ôm , với những
nụ hôn .Trong căn pḥng ấm cúng, ngoài kia là những tia nắng
cuối ngàỵ.. Tôi quên những cơn nhức đầu, những viên
thuốc, và cả những lời dặn ḍ của mẹ ....Thế giới bây giờ
của riêng hai đứa mà thôi .

Mùi thơm mới giặt của tấm trải giường, của đôi áo gối.
Tôi nói :
- Anh của em ngoan quá, giường chiều cũng thơm tho lắm chứ .

Anh cười tủm tỉm :
- Em khoan hăy khen, anh mới đem giặt sáng nay thôi

Tôi liếc anh một cái:
-Th́ ra là vậy

Đưa tay quệt đầu giường, "bụi không à, khiếp đảm"
....

Chiều hôm đó tôi nấu cơm, chỉ có hai món ăn sơ sài,
canh rau đay nấu với tôm, và thịt kho mặn, mà thấy bữa
ăn thật ngon. Ăn xong , anh phụ tôi dọn bàn. Tôi bảo anh đi
tắm trước, để tôi rửa chén.
Lúc tôi vào pḥng lấy đồ th́ thấy anh lục đục kiếm cái
ǵ đó trong closet.
Tôi hỏi :
-Anh kiếm ǵ vậy anh ?

-Anh kiếm thêm cái mền, em đi tắm rồi đi ngủ sớm không
thôi mệt

Tôi lấy đồ và không nói ǵ ..... Đứng trước gương ,
tô 1 chút son bóng ....ánh mắt tôi có vẻ mệt mỏi v́ nhiều
đêm không ngủ tṛn giấc. Tôi ướm chiếc áo ngủ vào người.
chiếc áo voan mỏng màu hồng, thêu viền bằng những hoa hồng
đỏ làm nổi bật làn da trắng .
Tôi mua để dành cho đêm tân hôn, cho tuần trăng mật .
Nhưng đêm nay tôi muốn mặc nó... bởi v́ tôi đâu c̣n cơ hội
mà chờ nữa .
Ư nghĩ cứ miên man , tôi đứng khá lâu trong pḥng tắm, rồi
giật ḿnh v́ tiếng gơ cửa của Chương :

- Em có sao không mà ở trong đó lâu vậy, cưng ?

- Em ra bây giờ .

Tôi khoác áo choàng vào, bước ra pḥng khách, thấy anh đang nằm
trên sofa xem TV . Anh ngồi dậy và bảo tôi ngồi cạnh để anh xoa
bóp cho đỡ mỏi lưng.

Tôi bảo với Chương:
- Em không mỏi lưng anh à.

Rồi tôi áp mặt vào ngực anh, quàng tay ôm thật chặt. Lần đầu
tiên tôi chủ động hôn anh tới tấp , khiến anh như ngạc nhiên .
Đưa tay với cái the mote control tắt TV, kéo tay anh đứng dậy
đi về phiá pḥng ngủ .
......

Ban ngày Chương phải đi làm v́ tôi qua bất ngờ nên anh không xin
nghỉ được. Từ nhà đến sở có 10 phút và công việc làm
của anh cũng không bị g̣ bó giờ giấc . Nên ngày nào anh cũng đi trễ
về sớm , buổi trưa về nhà ăn cơm với tôi . Có hôm anh cúp cua nguyên
buổi chiều . Anh bảo không đành ḷng để tôi ở nhà 1 ḿnh .
Tôi nói :

- Lúc anh đi làm, em dọn dẹp sắp xếp lại đồ cho anh , nên em cũng
đâu có buồn mà anh phải lo .

Anh nói khẽ :

- Có ai mà đi làm trong tuần trăng mật đâu hả cưng ? em ác
vừa thôi !

Tôi trợn to đôi mắt :

- Mới tuần trăng mật mà anh đă gọi em là "ác phụ" rồi ha?

- Em đổ oan cho anh ! anh chỉ nói chữ " ác" chứ không có
chữ "phụ"

Tôi dậm chân bành bạch :

- A , giờ anh lại nói em "vu khống " ha ?

Chương cười rũ rượi v́ tôi cù cưa chọc anh và nhắc tới
chữ "vu khống"

- Em đâu có "vu khống", trái lại là "ầy đắp " cả bàn tay !!

Câu nói của Chương làm tôi đỏ mặt , không ngờ anh
"qủy quái" quá !

Chương quăng cái áo jacket xuống ghế:

- Anh gọi sickday em ơi , không đi làm nữa đâu .

- Anh đang khoẻ mà nói xạo ha?

- Kệ , nói xạo với xếp không sao ! vô đó anh cũng không
làm ǵ được ! hôm nay cho em làm xếp nguyên ngày !

Gọi điện thoại xong cho bà xếp, Chương giục tôi sửa soạn
để anh chở đi ṿng ṿng . Cái thành phố bé tí teo của anh,
"đi dăm phút đă về chốn cũ" .
Không biết hôm nay anh tính chở tôi đi đâu .

Tôi vào pḥng thay đồ rồi lấy mấy viên thuốc mang theo .
Đang lui hui bỏ thuốc vào cái bịch nylon nhỏ để chút xíu
uống th́ Chương bước vào, làm tôi giật ḿnh nên đánh
rơi viên thuốc .

- Anh làm em hết hồn .

- Em làm chuyện ǵ mờ ám sao mà phải giật ḿnh ?

- Anh đứng sau lưng người ta th́ bảo sao không hết hồn ,
anh mà làm vậy có ngày em chết v́ đau tim cho coi .

Chương cười tinh quái :

- Anh hôn ngay trái tim th́ hết đau .

Tôi liếc rồi "xí" anh cái tật "vô duyên" :

- Anh lúc nào cũng hôn

Chương nheo mắt :

- Anh mà không c̣n đ̣i hôn nữa th́ coi như anh xụm
bà chè rồi . Lúc đó không biết ai sẽ là người
"cấm cẳng" .

Đang muốn t́m viên thuốc đánh rơi lúc năy , nên tôi
không có thời gian để căi qua căi lại như mọi khi .
Tôi giục anh đi ra xe trước . Loay hoay 5' sau cũng không
t́m thấy viên thuốc nên tôi vội đi ra kẻo anh chờ lâu .

..
Trời buổi sáng c̣n nhiều sương mù, tôi sợ bị lạnh,
nên đề nghị với Chương t́m quán cafe nào nhâm nhi .
Chúng tôi đi ṿng ṿng rồi ghé vào 1 quán cafe của
ngướ Ư .Chọn chỗ ngồi trong 1 góc có thể nh́n ra
ngoài sân cỏ ,trời mờ mờ qua khung kiếng .
Lâu rồi tôi mới có được những giây phút nhẹ nhàng
thanh thản như hôm nay . Một chu"t lạnh, một chút mù
sương bên ly cafe thơm bốc khói . Tiếng nhạc hoà tấu
dịu dàng .... và ngồi bên cạnh nhau ...
Nhắm mắt lại để tận hưởng những giây phút tuyệt
ṿi này đây ......
.....

Ngồi trong quán cafe đến 9 giờ,trời đă sáng hẳn .
Chúng tôi thả bộ ra công viên ,khí hậu cũng c̣n lành lạnh .
V́ là ngày thường nên vắng thật vắng. Bước chân của
hai đứa làm tan những giọt sương đọng trên cỏ . Riú rít
tiếng chim gọi nhau đi t́m mồi . Một ngày mới bắt đầu
lại là một ngày tôi sắp dần xa tất cả .

Ánh nắng b́nh minh đang rực rỡ , sao trong ḷng tôi lại
ngân nga lời hát của bài " Tôi đi giữa hoàng hôn"
"Tôi đi giữa hoàng hôn
khi nắng chiều buông
khi nắng c̣n vương
một ḿnh tôi ngắm cánh chim loạc loài
mà ḷng ḿnh thấy u hoài ..."

Tôi lắc đầu không muốn nghĩ đến chuyện của ngày mai ...
đến chuỗi ngày chỉ 1 ḿnh đơn độc ....

........

Đi 1 ṿng park , chúng tôi dừng lại ở dưới gốc cây .
V́ cỏ c̣n ướt nên Chương bảo để anh ra xe lấy tấm
nhựa vào trải . Lúc trở vào anh mang theo cái áo coat
cho tôi choàng thêm , v́ anh sợ tôi ngồi một chỗ th́
thấy lạnh hơn .

Nắng chiếu lung linh qua những tàng cây, gió nhè nhe.
thổi làm làn nước trên mặt hồ gờn gợn lăn tăn .
Tôi bẻ bánh ḿ quăng ra cho mấy con sóc . Vài con
chạy thật nhanh rồi leo tót lên cây , cũng có con nhẩn
nha đứng bằng hai chân sau, c̣n hai chân trước cầm
đồ ăn đưa lên miệng , cái mặt th́ nghiêng qua
nghiêng lại, trông thật dễ thương .
Con sóc thật dạn, lúc tôi chụp h́nh nó c̣n nghinh nghinh
cái mặt, đưa hai cái răng cửa ra như cười :-)

Tôi bắt chước con sóc, rồi diễn tả cho Chương xem ,
anh cười ḍn, rồi lấy máy h́nh bấm lia lịa lúc tôi đang
nhe răng ra :-)

- Anh để dành tấm h́nh này mai mốt con ai khóc,
anh mang ra hù là nó nín liền !

- Vậy mà em tưởng anh để dành những đêm
không ngủ được, lấy ra nh́n để sợ quá, phải
nhắm mắt lại :-)

Đối với Chương, tôi mà nói ngược lại là tôi thua,
nên cứ làm bộ nói theo anh nhưng phải "cao tay" hơn
th́ anh mới ngưng không chọc nữa . Chứ không th́
căi qua căi lại suốt ngày không hết chuyện .

Hai đứa ngồi dựa lưng vào gốc cây, hít vào buồng
phổi cái không khí trong lành ,cái mơn man của làn gió .
Ngồi được 1 chút , tôi nói :

- Tự nhiên em buồn ngủ , mà không có gối đê?
dựa đầu .

- Anh cho em mượn cái đùi để làm gối nè .

Tôi nằm co người, đầu kê trên đùi anh, chùm cái áo
lên người mà nghe ḷng ấm áp làm sao . Hạnh phúc là
những giây phút này đây .

Nhắm mắt lim dim rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay .
Trong mơ tôi thấy ḿnh mặc chiếc áo cưới, nhưng
chung quanh không có người nào. Tôi dáo dát t́m kiếm,
vừa đi vừa nh́n, nên chân bước hụt xuống hố .
Hoảng hốt gọi Chương . Hai tay quơ quào rồi chụp
được bàn tay ai đó, và nghe tiếng anh :

- Em , em dậy đi

Mở mắt ra thấy anh đang nắm tay tôi

- Em mơ thấy ǵ mà gọi anh rối rít vậy ?

- Em thấy ḿnh bị té xuống hố .

Chương mỉm cười :

- Ai bảo em mơ đi 1 ḿnh. lần sau có đi đâu th́ nhớ
nắm tay anh cho chặt .

Chương đưa chai nước lạnh cho tôi uống :

- Em uống nước cho tỉnh , ngủ có chút xíu mà cũng mơ ,
trông mặt em ngáo quá kià !

Tôi phụng phịu :

- Anh chọc em hoài, có lúc mặt anh cũng ngáo chứ bô.

- Lúc nào mặt anh ngáo đâu ? sao anh không biết ?

Tôi chun mũi cười :

- Anh không biết th́ để em đưa gương cho anh soi

Chương chợt "À" khi hiểu ra , anh lấy hai ngón tay
nhéo mũi tôi . Lâu lâu chọc được anh đỏ mặt,
thú vị ghê !

- Em chết nhe ! về nhà anh tính tội em !

Rồi anh thọt lét làm tôi cười nắc nẻ , cong người tránh né
bàn tay tinh quái của anh

- Anh làm em tắt thở bây giờ .

Lúc đó anh mới tha cho tôi . Nắng đă lên cao , làm bầu
không khí ấm dần . Chúng tôi rời công viên , và anh chơ?
tôi đi đến mall để mua thêm vài thứ lặt vặt .

11 giờ sáng , mall c̣n vắng . Đi ngang qua tiệm áo cưới,
Chương kéo tôi vào . Anh bảo :

- Anh c̣n phải chờ 5 tháng nữa mới nh́n thấy em mặc
áo cưới , hôm nay em mặc thử cho anh nh́n đi .

- Anh kỳ quá, sáng sớm vào tiệm người ta thử đồ .
Mà em đang đi giầy Tennis làm sao thử áo được , anh ?

- Vậy em đội thử cái vell để anh nh́n thôi

- Chắc anh muốn em làm con hề hay sao mà mặc quần jean
mà đầu đội vell .

Mặc cho tôi dùng dằng, Chương vẫn kéo tôi đến trước
quầy bày những khăn voan đă kết hoa, rồi đội lên
đầu cho tôi . Nh́n vào gương trông ḿnh không giống
con giáp nào .Rồi hai đứa cười khúc khích .

Lúc đó cô bán hàng ra chào và hỏi chúng tôi có cần
giúp ǵ không . Tôi vừa nói được chữ "No, thank you" ,
thi ` Chương đă cướp lời rồi nói với người bán hàng :

- Yes, wére looking for a nice weđing dress .Can you show us
some of them . Please

Cô bán hàng cười tươi (chắc cô nghĩ sáng sớm đă
có khách) c̣n Chương th́ tỉnh bơ đi theo cô đến phiá
bàn để coi mấy quyển catalogs (làm như anh chọn cho
chính anh không bằng)

Anh kéo ghế cho tôi ngồi .Lúc cô bán hàng đứng lên
kiếm vài quyển mới cho chúng tôi . Tôi th́ thào :

- Em đâu có mặc aó trong mà thử aó cưới được

Chương nh́n tôi , cườ́ chọc quê :

- Bộ em không mặc ǵ hết ha?

- Anh không biết ǵ hết , mặc áo cưới phải mặc loại
áo lót đặc biệt chứ bô.

- Áo đặc biệt là áo ǵ , em ?

- Là áo không có dây và bó cái bụng lại

- Bụng em làm ǵ mà phải bó ?

Chưa kịp căi tiếp th́ cô bán hàng đă ra, tôi đành
phải cười mà tay th́ nhéo đùi anh 1 cái .
Hai đứa chúi đầu vào nhau xem những kiểu áo .
Kiểu nào thấy cũng hay , cũng đẹp . cái cảm giác
hạnh phúc lâng lâng khó diễn tả làm sao . Cuối cùng
chúng tôi lựa được 3 kiểu . Chương đưa quyển
catalog và chỉ cho ngướ bán hàng 3 kiểu mà chúng
tôi cùng ưng ư .

Cô ta bảo chúng tôi chờ vài phút, để cô vào trong
lấy ba kiểu áo cho tôi mặc thử .
H́nh như ánh đèn và những chiếc gương trong tiệm
được chế biến đặc biệt hơn, nên trông da dẻ tôi
hồng hào và nét mặt tươi hơn th́ phải
(hay là khi cô gái nào mặc áo cưới cũng đẹp hơn lúc
b́nh thường ?)

Tôi bước chân ra khỏi pḥng thử đồ , ngướ bán hàng
đội chiếc khăn voan kết những cánh hoa lan rũ một bên
tóc cho tôi . Rố cô gọi anh :

- Look at your bride, sir

Chương quay lại nh́n tôi không chớp mắt , một phút hay
vài phút trôi qua, anh nói khẽ:
"em đẹp như thiên thần" .Làm tôi đỏ mặt (v́ mắc cở)

Màu trắng tinh và thướt tha của chiếc áo làm tôi cũng
thấy ḿnh như một người khác .Hạnh phúc khó mà
diễn tả bằng lời .
Hai đứa nh́n nhau cảm động, cảm tưởng như đang
đứng bên nhau trong ngày lễ cưới . Anh nắm chặt tay tôi,
như chia sẻ nỗi xúc động .

Bất chợt tôi nhớ đến hiện tại, nhớ đến những viên
thuốc đủ màu, đủ h́nh dạng đang nằm trong ví .
Mắt tôi nóng dần, tôi thấy ḿnh như bị choáng váng ,
hai chân không đứng vững nữa .
Anh thấy tôi chập choạng , vội ôm lấy tôi và hỏi dồn dập
- Em sao vậy ?

- Tự nhiên em chóng mặt quá , anh xin cho em ly nước đi

Anh đỡ tôi ngồi xuống ghế, rồi đi vội đến chỗ
quầy hàng hỏi ngướ bán hàng có chai nước lạnh nào
không . Thừa lúc anh quay lưng đi, tôi vội vàng lấy hai
viên thuốc nuốt chửng , vừa lúc anh quay lại cầm trên
tay chai nước .
Tôi nhấp từng ngụp nước, hai viên thuốc đă tan dần .
Phải 5 phút sau tôi mới cảm thấy bớt choáng váng .
Ngồi một chút cho tỉnh, tôi nhờ ngướ bán hàng giúp
tôi thay đồ .
Cô ta chúc tôi được khoẻ và mong chú ng tôi trở lại ,
cô rất vui chọn cho tôi một kiểu áo mà chúng tôi ưa thích .

Trên đường về nhà, Chương cầm tay tôi , lo lắng hỏi :

- Em thấy sao rồi ? hay anh chở em đi bác sĩ nghe ?

- Em chóng mặt chút thôi . Giờ hết rồi mà anh . có ǵ mà
phải đi bác sĩ

.....
Những lúc Chương đi làm, tôi ở nhà dọn dẹp mọi chỗ
cho anh .
Mỗi ngày một chút, nên bây giờ căn nhà đă có một bô.
mặt mới sạch sẽ .
Hai ngày trước tôi xuống basement dọn . Bao nhiêu là thứ
lỉnh kỉnh, từ những cái bills cũ mèm cả 10 năm trước .
Tôi mang lên hỏi Chương xem anh có cần giữ nữa
không th́ tôi xé bỏ cho gọn ghẽ .
Trong cái mớ đồ đó tôi t́m được quyển album của
Chương chụp chung với Tú Anh, cô bạn gái ngày xưa .
Trông họ đẹp đôi quá .

Xem đi xem lại quyển album , trong ḷng cảm thấy buồn buồn .
Nếu ngày xưa Chương và Tú Anh thành duyên, th́ hôm nay tôi
đâu có mặt trong căn nhà này nhỉ .

.....
Sau trận căi nhau kịch liệt, Chương bỏ ra ngoài cho tinh thần
bớt căng thẳng . Anh không ngờ chỉ v́ vài tấm h́nh cũ mà
Thi giận dữ một cách quá đáng . Chỉ c̣n 1 ngày ở bên
nhau, vậy mà lại xảy ra chuyện đáng tiếc này .

Lái xe ra ngoài cái park gần nhà, Chương ngồi thừ trong xe
và cố nghĩ xem tại sao Thi như trở thành một người khác .
Cô chỉ biết buông lời trách móc và giận hờn .Dù
chuyện dĩ văng của anh, cô đă biết .V́ anh không hề
dấu diếm Thi điều ǵ .

Câu nói của Thi c̣n văng vẳng bên tai khi Chương hỏi :

-Chỉ là những tấm h́nh anh bỏ dưới basement, bây giờ
em lục lên rồi ghép cho anh là c̣n nhớ dến Tú Anh .
Anh không hiểu tại sao em làm to chuyện, làm phức tạp
ra để làm ǵ .

Và Thi dă trả lớ 1 câu mà Chương không ngờ :
- Em muốn chia tay , em không muốn ḿnh là chiếc bóng
thay thế cho người khác .

Chương không tin câu nói của Thi là thực , anh lắc đầu
mạnh, để chắc chắn là anh đang tỉnh, không hề ngu?


...
Thi về đă 1 tuần, và 7 đêm Chương mất ngủ .
Thi chỉ gọi cho Chương một lần khi cô về đến nhà ,
chỉ nói vắn tắt rồi Thi bảo cô mệt , Từ hôm đó Thi
không gọi lại , mà Chương gọi cell phone th́ Thi không bắt,
gọi về nhà th́ chỉ gặp người nhà, lúc th́ bảo Thi ngủ ,
lúc th́ không có nhà , làm Chương phát điên lên .

Qua tuần thứ hai , Chương t́m cách gọi cho Thi , nhưng
anh bấm dấ'u "*" nên người nhận chỉ thấy chữ "unknown"
Chắc không biết là của ai , nên Thi bắt phone , nhưng khi
vừa nhận ra tiếng của Chương th́ Thi đă thoái thác là
đang bận, không tiện nói chuyện , vừa lúc đó Chương
nghe như có tiếng loa trong bệnh viện vang trong phone .
Thi chỉ nói là có ǵ Thi gọi lại rố cô cúp mất .
Vừa bực ḿnh , vừa nóng ḷng . Cái tự ái của thằng đàn ông
nổi lên . Chương nghĩ nếu Thi không gọi th́ Chương cũng
không nên làm phiền cô nữa .

Nghĩ th́ nghĩ vậy thôi, buổi chiều về đến nhà , nh́n
nhà cửa ngăn nắp, bước vào pḥng nh́n thấy h́nh của
Thi treo trên tường, Chương không khỏi nhớ cô .
Đâu đâu trong căn nhà này cũng có h́nh bóng Thi .
Những chậu cây trầu bà xanh mướt mà Thi mới mua ,
cô dặn anh mỗi tuần "nhớ cho nó 1 ly nước "
Chương bảo :
- Anh cho nó uống cafe được không em ?
Làm Thi la toáng,, rồi ngắt véo . Những cái "véo yêu"
đúng là :" móng sắc thương đau"

Đă hơn hai tuần ăn uống thất thường , cộng thêm tâm
thần mệt mỏi khiến Chương cảm thấy đuối sức .
Bước chân vào bếp , mở tủ lạnh định t́m cái ǵ bỏ bụng
cho đỡ đói.
Ḷng Chương quặn lại khi nh́n thấy những món ăn của Thi
nấu sẵn, Nét chữ của Thi viết trên giấy dặn anh món
nào cần chiên, món nào cần heat nóng .
Cả chục hũ nước lèo để frozen, cùng những gói hoành thánh
mà Thi đă gói vạ bịch sẵn , đê? Chương chỉ việc luộc
lên là có 1 tô hoành thánh soup nóng hổi để ăn .
Mướ mấy gói chả gị đông lạnh mà Thi ngồi gói lúc
hai đứa xem TV
Thi giao cho anh lột bánh , rồi chỉ cách cuốn chả gị sao
cho tṛn triạ để lúc chiên bánh không bị bung ra .
Nh́n những món đồ c̣n đầy , tuy bụng đang đói mà
tự dưng anh thấy không thiết ăn ǵ nữa,

Chương bật bếp đun nước sôi để pha ly cafe, uống
cho tỉnh táo chút .
Trong khi chờ nước sôi, anh vào pḥng thay bộ quần áo
mặc ở nhà cho thoải mái đă ..
Đứng trước tủ, kéo ngăn kéo ra , đang lui hui kiếm chiếc
áo , th́ Chương cảm thấy dưới chân cồm cộp vật ǵ .
anh cúi xuống nh́n, th́ ra là một viên thuốc .
Chương nhặt viên thuốc lên, ngạc nhiên v́ anh không hề
để thuốc trong tủ quần áo , và anh chưa nh́n thấy loại
thuốc này bao giờ . Ngoài anh ra th́ chỉ có Thi vào pḥng
, vậy viên thuốc này chắc hẳn là của Thi đă đánh rơi .

Đang suy nghĩ miên man th́ Chương giật ḿnh v́ tiếng
reo của ấm nước sôi .Anh đứng lên, đi về phiá bếp ,
nhấc cái ấm ra ngoài .
Trên tay vẫn cầm viên thuốc , mở ngăn kéo, lấy cái bịch
nylon , rồi bỏ viên thuốc vào .

Vừa pha cafe Chương vừa bấm phone gọi đến tiệm
thuốc tây của người bạn , đầu giây bên kia có tiếng
trả lời , Chương hỏi :

- Tuấn đó hả ông ? mấy giờ tiệm ông đóng cửa vậy ?

- 6 giờ 30 đóng cửa , ông cần thuốc ǵ ? thuốc màu xanh ha?

Tiếng cười của Tuấn vang lên trêu chọc . Như mọi hôm th́
Chương cũng trả đuă lại , nhưng hôm nay anh đang bận tâm
về viên thuốc kia , nên anh vội nói :

- Nửa tiếng nữa tôi chạy ra chỗ ông .

Cúp phone với Tuấn xong, Chương bỏ 2 muỗm đường
vào ly cafe rồi mang ra xe . Ngoài trời đă lạnh và chạng vạng
tối , anh rồ máy xe , lái thẳng đến chỗ Tuấn . .

Trong tiệm c̣n vài ba người đang đợi lấy thuốc .
Chương chờ người khách cuối cùng rời khỏi tiệm ,
cũng vừa lúc Tuấn đóng cửa tiệm .
Tuấn quay sang hỏi Chương :
- Sao hôm nay ông ra thăm tôi đây ? bệnh cảm cúm
thương cô nào à ?

- Ông lúc nào cũng có chuyện trêu ghẹo thiên hạ mới
chịu được .

Vừa nói Chương vừa móc túi , đưa viên thuốc cho Tuấn:
- Ông coi dùm tôi thuốc này là thuốc ǵ đây ?

- Ông làm ǵ nghiêm trọng vậy ? không phải là thuốc chữa
bệnh Aids chứ ?

- Trời , cái ông này .

- Okie , okie, xin lỗi, tôi đùa không đúng lúc .

Tuấn cầm viên thuốc, lấy ra ngoài bao nylon nh́n cho rơ hơn .
Anh thoáng nhíu mày, hỏi Chương :
-Thuốc này của ai mà ông chỉ có 1 viên vậy ?

Chương nôn nóng hỏi lại :
-Nhưng nó là thuốc ǵ đă ?

- Là thuốc chữa bệnh bướu óc .

Chương không tin ở tai ḿnh :
- Ông nói là thuốc ǵ ?

Tuấn nói chậm từng chữ :
- Thuốc chữa bệnh bướu óc

Tuấn thấy sắc mặt Chương tái đi , anh hấp tấp hỏi
lại Chương :
- Không phải là thuốc của ông chứ ? vậy của ai ?

Chương trả lời như người bị hụt hơi :
- Của Thi

Cảm giác như bị ai đó đập vào gáy làm Chương tê điếng
cả người, khi Tuấn vỗ vai Chương, mới làm anh tỉnh hẳn .
Kéo ghế ngố xuống, Tuấn mới hỏi Chương đầu đuôi
câu chuyện liên quan tới viên thuốc . Chương kể lại cho
Tuấn nghe Thi qua đây 2 tuần .Hai đứa rất vui , cô đă
sắp xếp lại nhà cửa .
Như dự định là tháng 12 Chương sẽ bay qua để bàn chuyện
đám cưới và lễ cưới sẽ cử hành vào tháng 3 .
Nhưng sau cái hôm Thi bất chợt bị choáng váng trong tiệm
áo cưới , và Thi đă đ̣i chia tay v́ những tấm h́nh cũ .

Chương nói :
- Tôi nghĩ hoá không ra lư do nào làm Thi thay đổi như vậy,
nhưng bây giờ tôi hiểu ra nguyên do rồi

Tuấn tiếp lời Chương:
- Viên thuốc này cũng chưa xác dịnh được căn bệnh của Thi
nặng nhẹ ra sao , ông nên thu xếp qua đó xem sao

Chương đứng lên cáo từ
- Tôi về thu xếp, nếu có ǵ tôi sẽ gọ.i cho ông sau .

- Chúc ông may mắn, cho tôi gửi lời chúc lành tới Thi .

.......
Hơn 2 tiếng xếp hàng chờ đợi , Chương mua được 1 vé
"stand by" , máy bay sẽ ngừng ở 1 thành phố xa lạ nào đó
trước khi đưa Chương tới thành phố biển của Thi
Phố biển mà đă bao nhiêu lần kỳ nghỉ hè Chương
viếng thăm, và toan tính bắt cóc Thi về cái xứ đồng bằng ,
muà đông lạnh giá .
Bứu óc là cái quái qủy ǵ mà lại đến với Thi chứ ?

Chương tự trách ḿnh là sao nông nổi và dễ tin quá
Nếu không nhặt được viên thuốc Thi đánh rơi, chắc
Chương cũng tin là Thi có máu ghen tương vô lư như vậy
Chương nói thầm "Anh ngu quá , không biết là em đóng kịch .
Mà em cũng "ngu" nữa, việc ǵ mà phải đóng kịch đê?
lừa anh chứ ?"
Ngồi trong máy bay mà ruột gan cứ cồn cào , sao hôm nay
máy bay như chậm quá !

Sáng nay Chương gọi phone xin phép nghỉ v́ có công việc gấp .
Lúc đầu bà xếp vui vẻ . Nhưng khi bà hỏi ngày mai trở lại
làm chứ ?
Chương bảo ít nhất tôi phải nghỉ 10 ngày
th́ bà có vẻ không bằng ḷng, bà nói vậy Chương liên lạc
thẳng với ông xếp bự chứ bà không có thẩm quyền .
Chương yes yes cho qua chuyện, chứ anh không c̣n đầu
óc nào mà suy nghĩ nữa
Đi làm mục đích cũng là kiếm tiền ,tiền mua được
nhiều thứ nhưng làm sao mua được sức khoẻ cho Thi ?

Phi cơ ngừng ở Atlanta .lại thêm 45' chờ đợi . Chặng
đường hơn 5 tiếng đồng hồ .
Và cuối cùng Chương đă tới nơi .Lần này không có dáng
Thi đứng đợi .Nhớ mỗi lần hai đứa đón nhau nơi
phi trường, lần nào cũng mừng tíu ta tiú tít .
Có lần Thi đứng núp 1 chỗ, đê? Chương đứng dáo dát
t́m kiếm . rồi Thi đứng đằng sau lưng anh , kiễng chân ,
với tay che mắt anh, cướ khúc khích :"đố anh biết là ai "
Chương trả lớ 1 loạt tên con gái "Hồng, Đào, Mai , Mận "
ǵ đó đê? Thi lại có dịp "hứ " .

Một ḿnh đến chỗ nhận hành lư, rồi hối hả đi ra chỗ
mướn xe .Con đường quen thuộc từ phi trường về nhà Thi,
qua ba chặn trả tiền, exit quẹo phải , đến đèn đỏ thứ 5
quẹo phải vào đường thứ 3 .
Ngôi nhà sơn màu trắng, trước cửa nhà là dẫy hoa hồng
Tường vi,
vào muà Xuân, Thi thường chụp h́nh gửi cho Chương ,
c̣n muà Thu th́ cúc vàng nở rô.
Căn nhà nhỏ nhắn ấm cúng . Mở cửa chính, bên phải là
pḥng khách , bên trái là pḥng ăn , và đi thẳng vào là
pḥng của Thi .
Căn pḥng có cửa bước ra một khoảng đất nhỏ ,
vừa đủ để me. Thi trồng vài bụi miá ..Nh́n trong
h́nh tưởng như ơ? Việt Nam .
Có lần Thi khoe "em trồng được cây ổi "

Trong thư Thi tả cho anh nghe :
"Sáng cuối tuần em thường nghe tiếng chim hót ngay ngoài
cửa patio, em nh́n ra th́ thấy có 1 cặp chim sẻ đang riú rít
nói chuyện với nhau. Không biết chúng nó nói ǵ, nhưng
con trống th́ hót liú lo, c̣n con cái th́ nghiêng nghiêng cái mắt,
nghếch nghếch cái mỏ lên, cặp mắt nó chớp chớp , rố
con trống nhảy phóc lên ḿnh con mái đó anh "

Đọc đến đó Chương bật cười v́ Thi tả từng chi tiết :
"th́ ra con trống tán tỉnh con mái anh à "

Anh thường chọc Thi :
- Em ṭ ṃ đi nh́n chuyện riêng tư của chúng nó"

- Ơ ! cái anh này kỳ cục, em tả cho nghe c̣n chọc nữa,
tiếc là chụp h́nh không được v́ qua cửa kiếng sẽ bi.
phản chiếu . Để hôm nào em quay film cho anh coi ,
dễ thương lắm á

- Thôi anh không xem đâu, nh́n chúng nó âu yếm , mất
công lắm

- Ai biểu anh nghĩ tùm lum chi ?

Chương chịụ thua cái tính vô tư của Thi !!

........
Suy nghĩ miên man, mà đă đến trước cửa nhà Thi,
Chương bấm chuông . Người mở cửa là Mẹ của Thi .
Chương chào :

- Thưa bác, con mới qua . Bác và các anh chị và Thi khoe?

Bà nh́n Chương ngạc nhiên :

- Con qua sao không báo cho em Thi đi đón ?

- Dạ con lái xe một ḿnh cũng được , Thi có ở nhà
không vậy bác ? con có gọi phone đến sở nhưng ho.
bảo Thi lấy phép dá hạn., mà gọi phone tay th́ Thi không bắt .

Bà ngập ngừng rồi như dằn xúc động :

-Thi  không được khoẻ .nên nó không muốn con lo lắng .
Thôi con cứ ngố đây, chắc em nó cũng sắp về rồi .,
hay để bác gọi xem mấy giờ Thi về .

- Dạ nhưng bác đừng nói cho Thi biết là con đến .

Bà bảo :

- Con vào rửa mặt cho đỡ mệt ?

- Dạ , con xin phép bác

Nước mát làm anh tỉnh táo. Đi ngang qua pḥng Thi, cánh cửa
khép hờ . Không biết bao lâu nữa Thi mới về . Nóng ḷng quá .

Bác gái đă rót cho Chương ly trà đá , hai người ngồi nói chuyện .
Hôm nào đến ngày Thi có hẹn trong bệnh viện th́ bé Huyền
chơ? Thi đi, v́ con bé thường có lớp buổi tối

Nói chuyện một lúc th́ cửa garaga mở . Me. Thi bảo :

- Em nó về rồi đó .

Chương vội đứng lên, bước về phiá cửa bếp ăn thông
ra garaga .
Bé Huyền kinh ngạc khi nh́n thấy anh . Chương ra hiệu bảo
Huyền đừng lên tiếng , v́ lúc đó Thi đang lui hui lấy đồ
ở băng sau, Chắc Thi tưởng là mẹ nàng.

- Ai đến nhà ḿnh vậy me .?

Mới xa nhau có 3 tuần, mà nh́n từ sau lưng, Chương thấy
Thi như gầy đi .
Muốn ôm Thi ngay, nhưng kẹt có con bé Huyền đứng bên kia .
Con bé cũng "lịch sự" , nheo mắt cười với Chương rồi im
lặng đi vào nhà .
Vừa lúc đó Thi cũng quay ngướ lại . Hai đứa chỉ cách nhau
vài bước, Thi mở to đôi mắt , như không tin Chương đang
đứng trước mặt nàng .
Bao nhiêu ngôn từ trở thành vô nghĩa . Hai ṿng tay mở rộng
xiết chặt .
"Ta ôm em và tan loăng trong không gian"
.....

Sáng sớm hôm sau , Thi kéo Chương ra đứng bên cửa patio,
Hai đứa nh́n cặp chim sẻ riả lông cho nhau ,
cái h́nh ảnh âu yếm làm chúng tôi xúc động

"Ngày đó có em đi nhẹ vào đời
và mang theo trăng sao - đến với lời thơ nuôi
Ngày đó có anh mơ lại mộng ngời
và se tơ kết tóc - giam em vào ḷng thôi
Ngày đôi ta ca vui tiếng hát với đường dài
Ngâm khẽ tiếng thơ , khơi mạch sầu lơi
Ngày đôi môi, đôi môi đă quyết trói đời người
ôi những cánh tay đan ṿng t́nh ái " (*)
.......

Ngày mai này định mệnh sẽ đưa chúng tôi về đâu ?
chỉ biết hôm nay chúng tôi c̣n có nhau . Xin giây phút b́nh yên
này đừng tan biến ....

03/30/2006
PNQT
..................
(*) Bài hát "Ngày đó chúng ḿnh" của PD

 

Viết cho một thời

Trong đời , có những kỷ niệm ghi khắc măi trong tâm tưởng
Dĩ nhiên phải là những điều dễ thương , những ngướ ḿnh
yêu quư, và những nơi chốn đẹp đẽ ḿnh đă đi qua .
Vậy mà lại có những cái tôi "ghét" nhất vẫn c̣n "bám" lại trong
một góc kẹt của kư ức . Th́ ra "ghét" và "yêu" chỉ là 2 mặt khác nhau,
mà thực chất là in sâu trong tâm khảm măi măi
....
Hồi 8,9 tuổi nghe Thái Hiền, hát một loạt "Tuổi mộng mơ",
"Tuổi thần tiên" ,"Tuổi Hồng" .Tôi ước ḿnh mau đến tuổi
"ô mai ,xí muội" ǵ đó để được hưởng cái thuở
"môi hồng" chúm chím .

Nhưng "Lũ chúng tôi sinh lầm thế kỷ"

Chưa kịp bước vào tuổi ô mai, th́ đất nước đi vào
ngă rẽ đen tối nhất .
Và tôi đă biết "khóc cười theo mệnh nước nổi trôi" .
.......
Những chuyến xe đ̣ Saigon- Vũng Tàu như những con thoi cứ
đưa cả gia đ́nh đến những bến bờ lận đận .
Mỗi lần nghe người lớn ŕ rù bàn tán , và bảo :
- Mỗi đứa xếp đồ vào giỏ, sáng mai đi sớm , chia từng
nhóm mà đi .

Tôi lúp xúp chạy theo ông anh ra ngoá bến xe . Trớ nhá nhem
c̣n sương mù lành lạnh .

Hôm đó xui làm sao , tôi nhét vài bộ đồ vào cái giỏ cói .
Lúc lên xe đ̣ chen lấn , cái giỏ bị đứt quai , rớt xuống
sàn xe . Đồ trong giỏ rơi ra ngoài, ḷi ra con búp bê tóc vàng !!!
Nếu lúc ấy không có ai chắc ông anh tôi cốc cho lủng sọ !! .
Mặt ông hầm hầm mà cố nuôt cái "tức" xuống !
nh́n cái cục adam của ông cứ chạy lên chạy xuống , là tôi biết
chút xíu nữa ḿnh sẽ lănh trọn cơn tức của ông .

Y như rằng, vừa xuống bến xe, đi được 1 quăng, đến chỗ
vắng ngướ . Giọng ông rít lên :
- Con nhăi, quăng ngay con búp bê đi ! mày đi nghỉ mát hóng gió
hay sao mà giờ c̣n ôm ấp theo con búp bê hả ?

Vừa sợ bị cốc đầu, vừa thương con búp bê .Nước mắt trào ra
mà không dám khóc thành tiếng, v́ đang ở ngoài đường .

Mặt ông anh lúc này như ông kẹ !
- Giờ này c̣n khóc nữa ? chưa đi đến đâu mà đă xui rồi !!
Có lẽ v́ cái xui của tôi bám theo chăng ? chuyến đó lại đi
không về rồi !

Về sau không biết tôi đă làm mất con búp bê ở đâu trên
những "chuyến xe qua " .

Chuyến cuối cùng đưa cả gia đ́nh và mấy anh em họ vào tù
chung !!

Lúc bị bắt , họ trói đàn ông thanh niên vào với nhau, bắt đi bộ
từ bến tàu lên đường cái .Quần áo ai cũng ướt nhèm ,
lếch thếch đi bộ bằng chân không trên đường nhựa nóng
bỏng . Tiếng đàn bà con nít khóc rấm rức .
Có tiếng quát tháo :
- Khóc lóc cái ǵ lũ phản động ?
Thế là im thin thít hết .
........
Về đến bót, họ chia ra nhiều nhóm để điêù trạ coi ai là
ngươi chủ chốt .
Mấy đứa nhóc con cũng bị tra vấn . Cỡ 9,10 tuổi cũng bị
dụ ngon dụ ngọt : "cháu thấy ba mẹ đưa tiền cho ai"
Và tất cả mười mấy đứa con nít đều được thả về
cùng vơí (bà nội hay bà ngoại trên 50 tuổi)
c̣n con nít dươí 5,6 tuổi th́ được về với mẹ
Chỉ c̣n duy nhất 1 ḿnh tôi c̣n sót lại, v́ không chịu khai người
tổ chức .

Thay v́ được thả về th́ tôi bị dẫn vào nhà giam .
"Cũng may" vào đó gặp hết mấy chị em và những ngướ đi
chung chuyến tàu . C̣n đàn ông vẫn bị c̣ng hai ngướ vơí nhau
và ở pḥng bên cạnh .
Tuy không thấy mặt nhau , nhưng thỉnh thoảng lúc ra nhận phần cơm
cũng thấy thấp thoáng . Và t́m cách báo tin cho nhau bằng cách viết
vài chữ vào mẩu giấy rố bỏ vào tuí áo phơi ngoài sân .
(Chuyện này ông anh tôi làm trước tiên v́ ông nhận ra hai bộ
đồ bộ giống nhau của 2 bà chị ) mà lúc ở nhà ông đă dặn :
-Hai đứa này không có mặc đồ giống nhau lúc đi ra băi đó
nghe chưa .


Người ta nói "nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại" , quả thật là đúng .
Mấy chục người bị nhốt vào 1 căn pḥng bé như hũ nút , ban đêm
nằm xếp như cá hộp .
Bị nhốt gần 1 tháng rưỡi, th́ tôi được "phóng thích" cùng vơí mẹ
và mấy người đàn bà có bầu .
Mấy bà chị th́ bị nhốt hơn 3 tháng . Mấy ông anh th́ "bóc lịch"
2,3 năm .C̣n ông anh khác trốn tŕnh diện học tập v́ mang chức
"Giáo sư biệt phái" (dạy ở trường nghe tên là thấy "đại phản động")
đó là trường Quốc Gia Nghĩa Tử , cũng bóc sơ sơ vài cuốn

Ngày ra khỏi trại giam, tôi đi không nổi v́ hơn 1 tháng chỉ ăn
cơm với nước tương (hay nước muối pha màu)
vả lại hai chân không có dép ..May có nhà người quen ở gần
chợ VT cho đôi dép để đi về Saigon ..
.......
Dù muốn dù không, tôi cũng phải ghi danh để đi học .
Tôi không thể trở về trường cũ, v́ nhà cũ đă mất .
May c̣n một ngôi nhà khác cho người bà con ở nhờ nên
c̣n nhà để ở .

Vậy là sau cuộc bể dâu, tôi như thân cây bị tróc gốc ,
Một ngôi trường mới bên cạnh những người bạn xa lạ ,
và hoàn cảnh hoàn toàn khác xưa .

Tuổi học sinh ở 1 xă hộ i mới không chỉ biết học những
điều b́nh thường như thuở trước . Có những môn học
khô khốc như sỏi đá mà phải bị nhồi nhét vào những cái
đầu ngây thơ (nên chúng tôi bị cằn cỗi trước tuổi th́ phải)
Học chung với nhau được 4 năm rồi cũng quen và có bạn thân .
Sau nhiều năm "gạn lọc" coi đứa bạn ḿnh có cùng "phe ta"
không ? (dĩ nhiên phải cùng tầng số)

Giờ Chính trị, một giờ cực h́nh của cả lớp .
Giọng ông thầy ngướ miền Nam đi tập kết ra Bắc
lơ lớ nghe phát buồn ngủ . Ba cái đề tài anh hùng "kiú "nước
mà chúng tôi học như con vẹt, nhưng khi hỏi qua giai đoạn khác
th́ mặt nghệch ra !!
Lúc làm bài kiểm, cắm cúi viết nguyên văn , không thêm được
một chữ nào khác .
"Ăn" được điểm trung b́nh 5/10 là măn nguyện lắm rồi !!!

Giọng ông thầy vẫn rè rè như cái băng casset nhăo . Đứa nào
hên ngồi bên cửa sổ th́ c̣n phóng tầm mắt ra ngoài hành lang
mà mơ mộng . C̣n đứa nào xui xẻo ngồi dăy giữa, th́ không biết
ngó đi đâu ? (h́nh như cũng có đứa nh́n xuống đất, nếu có
con kiến nào đi lạc, th́ lấy mũi dép chận đường qua lại của
con kiến cho đỡ buồn ngủ )

Từ bàn "Giáo viên" (sau năm 75, Giáo sư Trung học , đều gọi là
giáo viên ) nh́n xuống th́ thấy đứa học tṛ gục đầu, xuống bàn
lại tưởng nó ngủ gục !!!
Ông thầy tưởng là lũ học tṛ "say mê" bài chính trị , nên im lặng .
Ai ngờ chúng nó im lặng ngủ gục !
Ông quát lớn :
- Tṛ Phúc , đứng lên trả lời xem tôi vừa giảng đến khúc nào ?
Phúc "nhí" giật bắn người , ú ớ v́ có nghe đâu mà trả lời
-Năy giờ tôi giảng bài để ru các anh các chị ngủ đấy hả .
Tôi đang giảng về tinh thần cứu nước anh hùng của nhân dân ta
chứ tôi có hát "à ơi có tiếng thùy dương mấy bờ" đâu, mà các
anh các chị ngố gục đầu xuống bàn mà ngủ ?
-Thưa thầy , em đâu có ngủ gục ! Phúc đính chánh
-Anh không ngủ vậy gục mặt nh́n xuống đất làm ǵ ?
Phúc lắp bắp :
- Dạ em chơi với con kiến !
Cả lớp cười ồ, (cũng là dịp đánh thức mấy tên đang mơ màng)

Ông thầy trợn mắt , nghiến răng :
-Lời giảng của tôi, anh không coi bằng 1 con kiến hả
Anh viết tờ kiểm điểm cho tôi . Sau đó tôi đuổi anh 2 tuần
không được vào lớp .

Nét mặt Phúc rạng rỡ hẳn ra , hắn tḥ tay vào hộp bàn, quơ
mấy quyển vở, định đứng lên đi ra khỏi lớp .

Ánh mắt ông thầy long lên x̣ng xọc :
- Ai cho phép anh đdi ?
-Th́ thầy mới bảo đuổi em 2 tuần .
-Tôi bảo anh viết tờ tự kiểm rồi mới được ra khỏi lớp mà !

Phúc loay hoay ngồi xuống, xé tờ giấy cái rẹt .H́nh như hắn ta
không biết viết ǵ trong tờ tự kiểm . Hắn giơ tay
-Thưa thầy
(cắt ngang lời ông thầy vừa mở miệng ra giảng bài tiếp)
Ông thầy nổi cáu :
-Thưa thầy với thưa thiếc ǵ nữa ? anh cố ư làm gián đoạn
và mất th́ giờ của cả lớp à ?
Phúc găi đầu, (không dám nói "Thưa thầy" nữa )
- Em không biết viết ǵ trong tờ kiểm điểm .
Giọng ông thầy rít lên v́ giận :
- Anh viết cho tôi 2 trang giấy "Tôi không chơi với con kiến nữa "

Tiếng cười như sấm nổ của 50 chục cái miệng , làm ông thầy càng
điên tiết :
-Tôi phạt cả lớp này viết "chúng tôi không được cười"
(Lạy chúa ! sao ông thầy không phạt đuổi học 2 tuần như tên Phúc nhí
cho chúng em được nhờ ?)

Thoát nạn 30 phút phải ngồi nghe cái tape nhăo . Coi như được trở về
cái thuở bắt đầu tập viết !

Lúc chuông reng báo hết 1 "tiết " học (sau này gọi là "tiết" thay v́ "giờ")
Tưởng ông thầy bắt 50 đứa học sinh viết cho bơ ghét, ai ngờ cũng bắt
đứa đầu dẫy đi gom "bài" để nộp cho ổng .
Lúc bóng dáng ông thầy vừa khuất ở cuối hàng lang, có đứa thắc mắc
hỏi lớn :
- Không biết ông thầy gom làm chi mấy chục tờ giấy cho nặng cặp ?
Có tiếng đứa khác trả lời :
- Mày hỏi câu ǵ ngu như con ḅ, chút nữa ra cổng trường th́ biết .
- Biết ǵ ?
- Th́ ổng mang ra bán ve chai, cũng kiếm được gói xôi !!!
...
Tuy nhiên có đôi lúc ông thầy cũng "bất chợt " dễ tính .
Có hôm ông cao hứng bảo :
- Mấy em là phải mừng v́ "giải phóng" vô, mấy em c̣n như
những mầm non, được hấp thụ nền giáo dục trong sáng .
Không bị học , không phải đọc những vần thơ ủy mị
như mấy anh chị lớn , ví dụ như câu :
"Mắt em là một gịng sông
Thuyền anh bơi lội trong ḷng mắt em "

Làm lũ học sinh xuưt xoa :
- Thầy, đọc lại đi thầy

Ông thầy tưởng mấy đứa không nghe rơ, nên đọc lại từng chữ .
Ai dè mấy đứa lại cắm cúi chép xuống như lũ con chiên ngoan
đạo ghi chép lời chúa dạy .
Ông biết ḿnh bị hố , nên tảng lờ .Lần sau không phê b́nh
"văn chương ủy mỵ" cho lũ nhóc con nghe nữa .
........
Học đường là nơi chốn được mưu tả là nơi trong sáng chứa
đựng tâm hồn vô tư .
Vậy mà chúng tôi luôn luốn phải "đề cao cảnh giác" những tên
trật tự chuyên môn ŕnh rập để báo cáo (tay đeo băng đỏ)

Lâu lâu nhà trường "xập bẫy bố ráp" (đi kiểm soát bất ngờ
từng hộc tủ, và lục cặp của từng đứa học sinh) để xem có
đứa nào tàng trữ truyện cũ hay bài hát "mỹ ngụy" không ?

Không khí lúc đó căng thẳng như bị khủng bố .
"Nội bất xuất, ngoại bất nhập ", dù đang học giờ của
thầy cô cùng "phe" mà muốn cứu mấy đứa học tṛ của ḿnh
cũng đành bó tay .

Tự nhiên đang giờ học, thấy 1 lũ khoảng 10 đứa "chó săn" đi
xồng xộc vào lớp (dẫn đầu là 1 ngướ của "phe địch")
vào "xin phép" được kiểm soát bất ngờ (cắt ngang giờ học
ngang xương, dù lúc đó thâỳ cô đang giảng bài hay lớp đang
làm bài kiểm)

Bốn đứa chia nhau mỗi đứa đứng 1 góc để canh chừng xem
có đứa học sinh nào "phi tang vật chứng ". C̣n 6 đứa khác chia ra
3 dăy . Mỗi dăy 2 đứa đi đến từng bàn để lục cặp của
học sinh đang ngồi trong bàn .

Ba đứa : KimQuyên, Phương Hà, và tôi ngố chung bài .
Hôm đó thật là ngày "xui tận thế" v́ nhỏ Quyên mang theo 4 quyển
truyện Quỳnh Dao cho 2 đứa tôi mượn .
Nếu để bị bắt với tang vật rành rành th́ coi như tàn đời .
V́ nhỏ Quyên lén lấy của chị nó đem cho 2 con bạn yêu qúy mượn .
C̣n bị viết tờ kiểm điểm, và bị gửi giấy về nhà mớ phụ huynh
lêh văn pḥng để nghe giảng về cách giáo dục con caí làm sao .

Trống bụng đánh như lô tô, mà ráng làm mắt tỉnh . Nhỏ Quyên mở
vội cặp quơ 4 quyển truyện ra hộc bàn . 3 cặp mắt nh́n nhau
như "hấp hối" . Nhỏ Hà và tôi, không biết tính sao . th́ nhỏ Quyên
đă nhanh tay nhét 2 quyển vào bụng, 2 quyển vào sau lưng !!
v́ Quyên ngố sát tường .

Thường thường tụi cờ đỏ bắt 3 đứa học tṛ ngố trong bàn
đứng lên, bước ra ngoài để tụi hắn lục lọi cho dễ .
Hôm đó chắc thánh nhân che chở, nên 2 đứa cờ đỏ không
bắt ba đứa tôi đứ'ng lên, mà chỉ bắt đưa 3 cái cặp ra đầu bàn
cho chúng nó xem xét .

Lúc "lũ chó săn" kéo ra khỏi lớp, cả lớp ai cũng thở phào, c̣n
3 đứa tôi mừng như chết đi sống lại !

Giọng Huế của nhỏ Quyên c̣n run mà đă "ruả" :
- Hai đứa mi "cà chợn", nói đến nhà lấy th́ không đến, c̣n
bắt tau mang vào lớp ., lúc năy tau run muốn "chệt"

Đến giờ đă hơn 20 năm trôi qua, mà tôi c̣n nhớ rơ
như in nét mặt của nhỏ Quyên, với câu :
- Bà chị tau mà biệt th́ đập tau "chệt" , 2 đứa mi cà "chợn"

Sau khi thoát nạn, 3 đứa chỉ có đủ tiền để đi uống
3 ly nước miá , gọi là "uống mừng" . V́ làm ǵ có tiền
để mà "ăn mừng" ?

Nhắc đến chuyện "ăn" làm tôi nhớ 1 kỷ niệm khá thú vị
Gặp lúc thớ buổi khó khăn , má tôi t́m đủ mọi cách để
nuôi 6 miệng ăn ở nhà và thăm nuôi 2 ông anh trong tù .
Má tôi mua khoai ḿ khoai lang về luột và 1 chảo dầu để
chiên khoai lang và chuối chiên .

Tôi được giao cho nhiệm vụ bán buổi sáng v́ đi học buổi
chiều . Gặp hôm nào hên th́ bán hết hàng, c̣n hôm nào xui bị ế
th́ tôi có phần mang theo cho 2 nhỏ bạn, mỗi đứa 1 củ khoai
hay 1 miếng chuối chiên .

Hôm đó tôi mang theo 3 miếng chuối chiên thơm phức bỏ trong
cặp . Thớ buổi "gạo châu củi quế" th́ làm ǵ có bo.c nylon ?
nên tôi chỉ gói trong giấy báo hay giấy học tṛ .
Chuông vừa vào `lớp, , chưa kịp khoe với 2 con nhỏ bạn th́
thầy giáo gọi tên tôi lên trả bài .
Lật đật quơ quyển vở cầm lên bàn giáo viên, lúc giở
trang t́m đúng bài để trả bài th́tôi mới thấy nguyên 1 trang
bị thấm dầu và mùi chuối chiên dính đầy .
Gặp giờ Việt văn (mà sau này chỉ gọi là môn Văn)
của thầy Đào . Ông thầy có hàm râu quai nón và thật dễ
thương ( v́ hay cưng học tṛ con gái) .
Trả lời trôi chảy xong , thầy chỉ trang giấy dính đầy dầu ăn
và bảo "ăn vụng mà c̣n không chú mép", cho 8 điểm v́ thuộc
bài nhưng trừ 1 điểm về tội ăn vụng !

Lúc cuối giờ , ba đứa theo thầy ṭ ṭ đến tận pḥng giáo viên :
- Thầy ,con đâu có ăn vụng , con mang đi cho 2 con nhỏ này mà .

Thầy cười tủm tỉm :
-Vậy trừ mỗi đứa 1 điểm cho huề .

Hóa ra thầy chỉ viết trong vở hù tôi thôi, c̣n trong sổ vẫn
được 8 điểm .

Bao năm qua rồi, hồi đó tuy là 1 con nhóc 14 tuổi mà tôi đă
biết chiêm ngưỡng nét "đẹp trai" v́ hàm râu quai nón và nét chữ
bay bướm của thầy Đào .

Thầy giảng bài nghe mê tơi, nhất là giai đoạn văn học trước
năm 1945 . Giọng bắc nhẹ nhàng ,đưa chúng tôi ra tận xứ Huế
xa xôi:

Chiều chiều trướ'c bến Vân Lâu
Ai ngồi, ai câu, ai sầu, ai thảm
ai mong, ai nhớ, ai đợi, ai chờ
....
hay: Mơ khách đường xa khách đường xa
Áo em trắng quá nh́n không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết t́nh ai có đậm đà

C̣n giai đoạn sau 1945 th́ cả thầy và tṛ cứ như bị
"nấc cụt"

Có 1 bài luận văn, tôi bị thầy cho 5 điểm v́ "hành văn cứng như đá"
(th́ tại cái tựa đề cũng thấy "chai" rồi !! làm sao mà viết "mượt mà"
cho nổi chứ ?)
Em hăy phân tích câu : "Bàn tay ta làm nên tất cả, dưới sức người
sỏi đá cũng thành cơm "
Bá luận văn đầu tiên tôi bị ăn 5 điểm, nhưng không thấy buồn !!

Thầy hay cho học sinh phát biểu ư kiến , hay đứa nào không đồng ư
với số điểm mà thầy đă cho, th́ có quyền khiếu nại (nếu ai "mắc cở"
th́ viết vào giấy, nộp cho thầy)

Hôm đó tôi không khiếu nại v́ bị ít điểm, mà chỉ viết :
"Thầy ơi, con nghĩ là :Bàn tay ta làm nên tất cả, dưới sức người
sỏi đá VẪN c̣n nguyên"
(dĩ nhiên v́ biết thầy là "phe ta" tôi mới dám viết như vậy chứ )

Giờ học sau, thầy cốc đầu tôi 1 cái !!"không được viết như
vậy nữa nghe chưa ".

Sau này khi đă lên học lớp 10, biết chép thơ và nhạc , tôi và
nhỏ Hà c̣n t́m thầy để nhờ thầy viết tựa đề bá hát dùm
v́ thầy viết rất đẹp và bay bướm ..
.....
Người thứ hai để lai cho tôi kỷ niệm đẹp là 1 cô giáo thực tập
dạy môn Hoá học (cô chỉ dạy thử khoảng 4 tuần)
Năm đó cô khoảng 22 tuổi, ngướ mảnh mai trong tà áo dài
(thớ gian đó ít ai mặc aó dài) c̣n lũ học tṛ th́ mặc đủ thứ
màu mè (nhưng phải đeo phù hiệu )

Cô nổi bật giữa sân trường v́ tà áo bay bay, mang 1 chút tươi mát
trong cái không khí "ngột ngạt"

Nếu học 2 tiết th́ thường được giải lao 5 phút giữa giờ để
thầy cô và học sinh có dịp "sinh hoạt" với nhau

Cô hỏi "có em nào biết bài hát nào nhẹ nhàng không"
cả lớp im lặng, v́ nhạc lúc đó chỉ toàn là nhạc "đằng đằng sát khí"
hay là "câỳ sâu cuốc bẫm" như bài "Vàm cỏ đông"
(bây giờ tôi đă quên lớ chính nhưng vẫn nhớ lớ đă sửa :-)
C̣n có 1 bài mà tôi cũng quên tựa bài và lớ chính , lúc ông anh
đi tù về, ông hát như vầy :"Tổ quốc ơi, ăn khoai ḿ ngán quá
rồi lại đến bo bo, ta ăn độn dài dài
từ giải phóng zô đây, ta ăn độn cầm hơi"

Rố cô hát bài "Đi qua vùng cỏ non
ngỡ muà xuân đang tới
bâng khuâng chiều ba mươi
tóc em xanh màu trời "

Và 1 bài nữa mà tôi không nhớ tên :"Ta thấy em như thiên thần sa ngă
em có vui trong ngục tù bao la ?"
Về sau bài này bị cấm hát v́ có cái câu nghe "phản động" : "em có vui trong
ngục tù bao la"
........
Kỷ niệm trong vùng kư ức về tuổi "ô mai" của tôi là thế đó !!
Tôi cũng như các bạn cùng trang lứa không được mặc những
chiếc áo dài trắng nữ sinh như lớ bài hát "em tan trường về ,
tà áo vơn bay vờn bay"

Nhiều khi tôi cứ tiếc măi là sao ḿnh không sanh trước 10 năm
hay sau 10 năm để được mặc áo dài trắng đi học ?

Ông anh tôi nghe tôi ước vậy, ông bảo :
- Ước ǵ mà "ngu" quá ! mày ước vậy th́ giờ mày già khằn ,
c̣n nếu sanh sau 10 năm th́ chắc mày là con ông hàng xóm :-) :-)

Tôi gân cổ lên căi :
- Cái ǵ con ông hàng xóm ?"
- Con này đúng là dân "Quảng Nam hay căi" ! Bố mất năm mày lên
6 tuổi ., lấy đâu ra cho mày sanh sau 10 năm nữa ? không con ông
hàng xóm th́ chắc Bố phải gửi DNA trong nhà bank ?
(Hai anh em cười khúc khích, nói nhỏ thôi, bà già mà nghe được
th́ giảng moral cho mà nghe)

Ở VN vào thập niên 90 đă cho mặc áo dài trở lại .
Nh́n cảnh tan trường áo trắng tung bay như đàn bươm bướm
mà ḷng cứ ngẩn ngơ .

Mỗi lân` có ai về VN hỏi tôi muốn quà ǵ .Tôi chỉ muốn có
mấy tấm h́nh chụp cảnh tan trường thôi .
........
Tôi thiết nghĩ cho dù ở thớ điểm hay hoàn cảnh khó khăn
cơ cực đến mấy, vẫn có những chân t́nh sẽ c̣n in măi trong ḷng
suốt cuộc đời .


03/25/2006
PNQT
 


Những ḍng câu em đưa về đất Mẹ
Những con đuờng lầy lội buổi chiều mưa
Những hẻm sâu cơ cực gánh nặng đưa
Những bóng đổ ..đời lên sầu quạnh quẽ ..

Bao nhiêu năm rồi không c̣n là trẻ
Bao năm rồi vẫn đấy một quê huơng
Bao năm rồi in dấu cả con đuờng
Bao nỗi nhớ đêm hồn vang tiếng khẽ

Sài g̣n ơi ..xanh đỏ những con đuờng
Sài g̣n hoa ...Mà em đâu có lối
Sài g̣n đêm cuộc đời vào tăm tối
Sài g̣n hoang em bán rẻ môi cuời ,

Nghe buồn quá quê huơng chưa trở lại
Nghe tiếng cuời c̣n ríu tuổi chim non ?
Nghe c̣n vang bài sử duới sân truờng ..?
Nghe ..hay chỉ câu hờn bên khoai sắn ..

Mẹ Việt ơi bao giờ thôi cằn cỗi
Mẹ Việt ơi xin suối mát hồi sinh
Mẹ Việt ơi mạch máu đă ẩn h́nh
Trỗi dậy nhé ..muôn nguời đang khao khát .
...
ks....................................................................