Một Thoáng Hương Đưa | ||
Một chiều tháng năm...
|
Năm tôi muơì hai tuôỉ, đã có đôi lần nghe cac' câụ tôi bàn tan' về quyển tiêủ thuyêt' " ĐỂ TUỞNG NHỚ MÔT. MÙI HUƠNG" cuả M.T. Theo họ thì đó là môt. "tuyêt. phẩm"! Tôi là con bé mê đoc. truyên. nên trí tò mò cuả tôi đã bị caí tưạ truyên. vô cùng gơị cam? âý quyến rũ. Tôi cũng đủ dan. dĩ để hoỉ cac' câụ cho tôi muơn. quyển truyên. Tât' nhiên là để cho con bé muơì hai tuôỉ đoc. truyện M.T là chuyên. không thể châp' nhân. Cac' câụ nheo măt' và baỏ : nhớn nhớn tí nưã rôì cac' câụ tặng cho môt. quyển. Và cái "nhớn nhớn" cuả tôi sau naỳ là biến cố 75. Cuôc. sống bị đaỏ lộn đến tân. cùng. Tôi buơc' qua tuôỉ trăngrằm, rôì qua luôn tuổi " bẻ gâỹ sừng trâu". Vaò tuôỉ muơì chín tôi sống lẫn lộn giưã môt. thưc. tế khăc' nghiệt và những mộng mơ lãng đãng. Môt. sự tình cờ đến hi hưũ khi tôi mua đuơc. quyể n truyện " Để tuởng nhớ môt. muì huơng" trong mớ sach' baó cũ cuả bà ban' ve chai! Tôi đã đoc. ,đã tuởng tuợng, đã mơ màng để quên đi thưc. taị buồn chán. Nguơì nam và nguơì nữ trong truyên. đã quen và yêu nhau như thế naò ,tôi không nhớ rõ. Nhưng chi tiêt' chàng đã tuơng tư nàng vì muì huơng từ maí toc' cuả nàng đã đêm đêm nuơng theo gió bay sang cưả sổ phòng chàng, lam` tôi xuc' động Chàng tin rằng nàng đã gôị đầu bằng bồ kêt' và haí những bup' hoa ngoc. lan trắng muôt' để trên gôí nằm suôt' cả đêm Muì huơng cuả hoa cỏ thiên nhiên đã thấm đẫm vaò toc' cuả nàng, lam` chàng đắm saỵ
Đêm qua gôí mộng gần kề Thoảng êm huơng toc' bay về bên anh Môt. mai toc' chẳng còn xanh Giữ trong tim ấm ngot. lành tình em (H.T) Còn tôi xuc' động vì luc' âý tôi cũng gôị đâù bằng bồ kêt'. ( lam` như chỉ có mình là gôị bồ kêt' vâỵ!) Tôi có maí toc' khg daì lắm, chỉ qua vai thôi nhưng rât' daỳ và đen. Mẹ và chị gaí tôi cùng gôị bằng bồ kết. Lý do đơn giản là tiêt' kiêm. đuơc. tiền mua xà-phòng gôị đâù, chứ không phaỉ vì quyển tiêủ thuyêt' kia đâụ Hơì cac' chị, cac' ban. naò đã từng chăm soc' maí toc' cuả mình bằng bồ kêt', hẳn đã biêt' phaỉ mât' bao nhiêu thơì gian để nấu đuơc. nôì nuơc' bồ kêt'. Mẹ tôi noí ở thôn quê miền Băc' ,cây bồ kêt' moc. raỉ rác khắp làng. Chỉ cần môt. cơn gió manh. là những quả bồ kêt' già rụng lả tả, tha hồ mà nhăt. Quả bồ kêt' maù nâu xam', daì độ hơn ngón tay trỏ ,thuôn thuôn, dèn det.. Có quả ngắn hơn hay bị cong queọ Nâú xong môt. bưã cơm, than trong lò còn hồng âm ỉ. Quẳng vaò đâý độ muơi quả bồ kêt', chừng hơn môt. phut' thôi lâý đuã tre găp' nhừng quả bồ kêt' đã duơc. nuớng chín. Đơị cho bơt' nóng, bẻ doc. quả bồ kêt', bỏ hêt' hôt. ,cho vaò môt. nôì to đổ đâỳ nuơc', băc' laị lên bêp' còn lưả than âm ỉ. Cứ để đâý, ta có thể nhẩn nha ăn xong môt. bưã cơm trưa , rôì lim dim trên cánh võng đong đưa để quên đi caí nóng gay găt'. Khi caí nóng đã diụ, mở năp' thăm nôì bồ kêt'. Nuơc'đã đôỉ sang maù nuơc' trà và môt. lơp' bot. trắng nôỉ trên măt. nuơc', trông cũng giống bot. xà phòng. Naò Mẹ ,naò chị, naò tôi, môĩ nguời muc' nuơc' bồ kêt' ra caí châụ riêng cuả mình rôì ra sàng nuơc' gôị đâù. Haỹ xả maí toc' đâỳ buị bặm và...mồ hôi vơí nuơc' truơc'. Sau đó muc' từng gaó nuơc' bồ kêt' dôị nhẹ nhàng châm. raĩ lên toc'. Tay kia thì chà xat' da đâù và nhừng lon. toc'. Cuôí cùng xả toc' bằngmôt. gaó nuơc' lanh. có hoà vaò đâý nuơc' côt' cuả môt. traí chanh. Nuơc' chanh lam` cho toc' muơt. va `thơm. Bao nhiêu năm trôi qua, maí toc' giờ đây đã phai maù , khô xơ xac' và rụng như lá muà thu, lam` tôi nhớ ray rưt' maí toc' con gaí ngaỳ naò. Về laị Saigon nhiêù lần, daọ quanh cac' chợ cố ý tìm xem nhừng hàng xén còn ban' bồ kết hay không, mà chẳng thể naò tìm thâý. Thơì buôỉ văn minh hiện đaị, ai ai cũng tât' bât. mưu sinh, gôị đâù bằng caí quả bồ kêt' dân dã và mât' thơì giờ, hẳn là không hơp. thời rôì chăng? Nhìn cac' cô thiêú nữ muơì tam', đôi muơi toc' daì bay trong gió, nhưng laị nhuôm. vàng hoe, tôi bỗng tiêc' quá. Vẫn biêt' moị nguơì đều có quyền chon. cho mình cach' lam` đep. Nhưng hơĩ các em, cac' chaú ơi, " caí răng caí toc' là gôc' con người`". Sao không biêt' nâng niu yêu quý maí toc' thanh xuân cuả mình? Sao laị đổ hàng đống hoá chât' lên đâù để "tâỷ" maù toc' đen óng ả, rôì "ap' đăt." vaò đâý maù vàng ,maù đỏ. Thôi thế là tôi đã già và thủ cưụ quá. Thơì gian đã qua, muì huơng cũng đã bay xạ Giờ đây biêt' tìm laị huơng toc' nồng âm' muì hoa cỏ âý ở đâủ Có chăng chỉ còn trong ký ưc', trong hôì tuởng khi đêm về. Thoang thoảng đâu đây huơng hoa ngoc. lan thât. diụ dàng mà sao lòng ta chùng xuống, ngâm. nguì.
...Anh vẫn giữ chiêc' tàu cau ngaỳ âý Căt' tặng em môt. chiếc quat. mo xinh Để trưa hè vuơng bóng nắng lung linh Em hong toc' thoảng huơng chanh huơng buơỉ Rôì năm tháng em vut. xa vơì vơị Phố thị đông nguơì troí giữ chân em Chưa lần về thăm laị mảnh vuờn quen Không nhung nhớ màu hoa luc. bình tím Anh không buồn chỉ thấy lòng tiêng tiêc' Tiêc' cho mình hồn heó tưạ taù cau... hoàng thi trinh. thị ( 10/ 2007)
|